Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Lần này tới anh chả mang quà cáp gì.
Ngày mai chúng ta trở về Giang Bắc rồi.
Anh phải hiếu kính bố mẹ vợ chút chứ".
"Anh có lòng ghê, định mua cái gì đấy?"
Hạ Huyền Trúc cười hỏi.
Diệp Vĩnh Khang nói: "Không phải Nam Giang sản xuất ngọc sao, chúng ta đến cửa hàng ngọc xem xem".
Hai người đến cửa hàng ngọc bích lớn nhất ở Nam Giang.
Những viên ngọc bích đủ loại bên trong toát ra ánh sáng rực rỡ sắc màu, thật khiến người ta khó chọn.
Diệp Vĩnh Khang nắm tay Hạ Huyền Trúc dạo quanh một vòng, chỉ chọn cho bố vợ một mặt dây chuyền ngọc bích cho nam.
Nhưng chọn mãi mà không chọn được cái nào thích hợp cho mẹ vợ.
"Chồng, anh cứ chọn đi, em đi vệ sinh".
Hạ Huyền Trúc đi mua sắm hồi lâu, cảm thấy hơi mắc tiểu, liền chào Diệp Vĩnh Khang một tiếng rồi mới vội vàng đi về phía toilet.
Diệp Vĩnh Khang một mình đi dạo bên cạnh quầy.
Khi đi qua một góc, mắt Diệp Vĩnh Khang đột nhiên sáng lên.
Bên trong quầy là một đôi vòng tay phỉ thúy toàn thân xanh lục đậm.
"Chào cô, cho tôi xem thử cặp vòng tay này với".
Diệp Vĩnh Khang yêu cầu nhân viên bán hàng lấy chiếc vòng ra, sau đó đặt trong lòng bàn tay, soi đèn cẩn thận.
Mặc dù chất lượng của cặp vòng tay này không phải tốt nhất nhưng cũng là hàng cao cấp, màu sắc và độ trong đều rất tốt, sờ tay cảm giác rất mịn và tinh tế, giá cả cũng không đắt, chỉ mấy chục nghìn tệ thôi, rất hợp với mẹ vợ.
"Cô gói đôi vòng này lại giúp tôi, tôi lấy".
Diệp Vĩnh Khang lễ phép cười nói.
Lúc này, một bàn tay đột nhiên từ bên hông vươn ra nắm lấy chiếc vòng ngọc.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại thì thấy là một cô gái trẻ ăn mặc trang điểm lộng lẫy, đang cầm cặp vòng tay, nhìn trái phải xem xét.
"Chào cô, đôi vòng tay này tôi mua trước rồi, phiền cô