Cô gái nghe vậy lập tức xù lông, chỉ vào mũi Diệp Vĩnh Khang tức giận nói: "Đồ nhà quê thối tha, cậu ăn nói với tôi kiểu gì thế hả? Loại như cậu có tư cách tranh đồ với tôi sao?"
"Cậu tán gia bại sản mới mua được một chiếc vòng tay, nhưng đối với tôi đó chỉ là tiền tiêu vặt của một tuần.
Cậu lấy gì để so với tôi hả?"
"Dù sao tôi cũng không quan tâm, hôm nay tôi phải có được cặp vòng tay này!"
Diệp Vĩnh Khang khẽ nheo mắt, nhìn đối phương bằng ánh mắt như nhìn một đứa ngốc, tự hỏi trên đời này làm sao có thể có đứa thiểu năng như thế?
"Thưa cô, tôi xin nhắc nhở cô là cô không nên chỉ tay nói chuyện với tôi như vậy".
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày, anh không thích người khác dùng ngón tay nói chuyện với anh như vậy.
Nếu đổi lại là khi anh ở ngoại vực, cô gái này có lẽ đã đi chầu ông bà ông vải từ lâu rồi.
"Ôi, loại nhà quê như cậu lấy đâu ra cái dũng khí này vậy?"
"Tôi cứ chỉ đấy, cậu làm gì được tôi nào!"
Cô gái không những không biết điều hơn mà còn hung hăng ra, suýt chút nữa dùng ngón tay chọc vào trán Diệp Vĩnh Khang.
Vụ xô sát của cô gái thu hút rất nhiều người vây xem, nhưng không ai dám đứng ra lên tiếng cả, ai cũng tự lo thân, không ai muốn lo chuyện bao đồng.
Sắc măt Diệp Vĩnh Khang tối sầm lại, đang định dạy cho đứa thiểu năng này một bài học, thì Hạ Huyền Trúc đột nhiên bước tới, hất tay của cô