Vương Diễm Lệ không thể làm gì khác hơn ngoài việc bò qua ôm lấy đùi Diệp Vĩnh Khang cầu xin.
“Cút!”
Giày cao gót của Hạ Huyền Trúc đạp Vương Diễm Lệ qua một bên: “Không phải ban nãy bà nói chồng tôi là ăn trộm sao? Bà xin một tên trộm cái gì thế? Cút đi, có lời gì thì chờ gặp Nam Giang Vương rồi tự đi mà giải thích, chồng ơi, chúng ta đi thôi!”
Dứt lời, Hạ Huyền Trúc kéo tay Diệp Vĩnh Khang đi ra ngoài.
Cả nhà Vương Diễm Lệ xụi lơ dưới đất, khuôn mặt tràn đầy vẻ tuyệt vọng, lần này bọn họ coi như xong đời!
“Tiểu Chí, con mau nghĩ cách, bằng không lần này mẹ con chúng ta xong đời rồi!”
Vương Diễm Lệ lại gửi gắm hy vọng lên người con rể.
“Tôi cảnh cáo bà đừng gọi lung tung, tôi và con gái bà chỉ mới tổ chức đám cưới thôi, còn chưa đi đăng ký kết hôn, vẫn chưa tính là vợ chồng”.
“Sau này chuyện nhà các người không liên quan gì đến tôi hết, đừng đeo bám tôi!”
Sau khi Tiểu Chí nói xong thì vội vàng tránh đi như tránh ôn thần, hai mẹ con nhà này gây họa lớn như vậy, có ngu mới không bỏ chạy!
Cả nhà Trương Hoa Phương không ăn lẩu được nên chỉ đành đổi nhà hàng khác.
Lúc Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc đang chuẩn bị động đũa, Trương Hoa Phương đột nhiên lạnh lùng nói: "Hai đứa đặt đũa xuống, giải thích rõ ràng cho mẹ!"
Diệp Vĩnh