Vừa dứt lời, Hạ Đức Minh đã vội vàng nói: "Không, không được, bố mẹ không thể đi Giang Bắc được, nếu bố đi thì bố sẽ mất công việc ở đây”.
“Không có tiền đồ!"
Trương Hoa Phương nhìn chằm chằm vào Hạ Đức Minh, giọng điệu tức giận nói: “Tôi thực sự không biết cả ngày ông nghĩ cái gì trong đầu nữa”.
"Việc đàng hoàng thì không làm, ngày nào cũng nghĩ đến việc đào mồ chôn tổ tiên của người ta, ông không sợ ngày nào đó sẽ rước ma vào nhà à?"
Hạ Đức Minh lẩm bẩm: "Công việc của tôi là khảo cổ, không phải chuyện tiền bạc, nói với bà thì bà cũng chẳng hiểu.
Dù sao tôi cũng rất yêu công việc này, sẽ không đi đâu cả!"
"Này, ông còn dám mạnh miệng nữa hả? Tiền tiêu vặt tháng sau của ông sẽ không còn nữa đâu!”
"Vợ à, tốt xấu gì bà cũng phải đưa cho tôi tiền đi xe buýt chứ! ”
"Không, sau này mỗi ngày ông tự đi bộ đi làm đi”.
Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh bị hai người chọc cười tủm tỉm, anh cảm thấy bố vợ mẹ vợ thật đáng yêu.
"Huyền Trúc, Vĩnh Khang, bây giờ hai đứa đã có cuộc sống tốt đẹp, người làm mẹ như mẹ cũng hoàn toàn yên tâm”.
"Nhưng dù hai đứa có nhiều tiền hơn cũng không thể tiêu xài hoang phí, phải tiết kiệm một chút, bằng không cho dù núi vàng núi bạc cũng không