Ý nghĩa của trò chơi này là một trong hai người bọn họ phải có một người bỏ mạng!
“Vĩnh Khang, cầm dao lên đi, anh có thể bảo vệ Tiểu Trân tốt hơn em, em nói rồi, lần này để em bảo vệ anh!”
Hạ Huyền Trúc cắn răng nói.
Lần này Diệp Vĩnh Khang không thèm nói bất kỳ lời nào, đi thẳng lên nắm lấy cánh tay Hạ huyền Trúc, kéo cô đến chỗ thanh dao găm.
“Vĩnh Khang, anh buông tay ra, em không làm được, em cầu xin anh, buông tay!”
Hạ Huyền Trúc biết rõ Diệp Vĩnh Khang muốn làm gì.
Nhưng cho dù cô có dùng sức giãy giụa đến mức nào cũng vô ích, Diệp Vĩnh Khang nắm cổ tay cô, ép buộc cô phải nắm lấy chuôi dao!
“Không tệ, không tệ, Hạ Huyền Trúc, cô đã thắng liên tục ba lần rồi!”
Hạ Tuyết Cầm đứng trên lầu cười ha hả, hôm nay cô ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Nhìn hai kẻ mình hận thấu xương bị mình đùa giỡn trong lòng bàn tay như mấy tên hề, loại cảm giác này khiến cô ta thấy sung sướng hết sức!
“Huyền Trúc, thả lỏng cơ thể, đừng lo lắng, bắt đầu ở đây”.
Diệp Vĩnh Khang dùng ngón tay nhẹ nhàng quẹt ngang cổ họng mình: “Đừng run tay, tốc độ phải nhanh”.
“Không…”
Hạ Huyền Trúc rơi nước mắt, tay cầm dao run dữ dội.
“Ngoan, đừng lo lắng, thả lỏng ra nào, chúng ta bây giờ không có lựa chọn khác”.
Diệp Vĩnh Khang cố gắng giữ cho giọng nói của mình thật thong