Nhưng đến tận lúc này, cô thật sự không thể chống đỡ được nữa.
Nếu có lựa chọn, cô sẽ không chút do dự hy sinh tính mạng của mình để cứu con gái.
Nhưng bắt cô phải tự tay giết Diệp Vĩnh Khang thì cô không làm được…
Lửa giận của Diệp Vĩnh Khang cũng hoàn toàn bùng cháy, anh hét lên với Hạ Tuyết Cầm: “Hạ Tuyết Cầm, tôi nhất định sẽ khiến cô chết không toàn thây!”
Nhưng Hạ Tuyết Cầm hoàn toàn không sợ, còn cười lớn nói: “Diệp Vĩnh Khang, tôi biết anh thật sự có bản lĩnh này”.
“Ngay từ lúc bắt cóc đứa con hoang này, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ sống sót”.
“Yên tâm, việc tôi có chết toàn thây hay không, không cần anh nhọc lòng”.
“Chỉ cần tôi lỏng tay một chút thì tôi và cô con gái dấu yêu của anh sẽ cùng nhau biến thành một đống thịt vụn”.
“Biết vì sao tôi không giết chết các người không? Đó là bởi vì tôi cảm thấy nếu để các người chết đơn giản như vậy thì thật quá có lợi cho các người rồi”.
“Tôi muốn các người sau khi phải chịu hết hành hạ thì phải tận mắt chứng kiến cảnh con gái các người bị nổ banh xác ngay trước mắt mình!”
“Tôi muốn khiến các người phải sống trong đau khổ và áy náy suốt đời, Diệp Vĩnh Khang, Hạ Huyền Trúc, xem kỹ đây, con gái yêu dấu của các người sắp biến thành một đống thịt nát rồi, ha ha ha ha!”