Một tay Diệp Vĩnh Khang ôm lấy Diệp Tiểu Trân, một tay nắm lấy tay Hạ Huyền Trúc, vì không muốn để con lưu lại ám ảnh tâm lý, Hạ Huyền Trúc cố nặn ra một nụ cười: "Tiểu Trân, vừa nãy cô chỉ chơi trò chơi với con thôi, trò chơi này có vui không con?"
Tiểu Trân nước mắt rưng rưng nói: "Không vui chút nào, Tiểu Trân sẽ không bao giờ chơi trò chơi như vậy nữa”.
"Được rồi, sau này không bao giờ chơi nữa!"
Khi bước đến cửa nhà kho, Hạ Huyền Trúc đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
"Tiểu Trân, con xuống đây, lạy ông cố với mẹ”.
Hạ Huyền Trúc kéo Diệp Tiểu Trân quỳ trên mặt đất, nhẹ dập đầu ba cái về phía bể nước màu đỏ tươi còn đang gợn sóng.
"Mẹ ơi, ông cố đâu, sao con lại phải lạy ông cố ạ?"
Diệp Tiểu Trân tò mò hỏi.
Hạ Huyền Trúc mỉm cười giải thích: "Ông cố đang ở một nơi không nhìn thấy được.
Hôm nay là một sinh nhật khác của ông ấy”.
"Một ngày sinh nhật khác sao?"
Diệp Tiểu Trân lộ ra vẻ nghi ngờ.
Hạ Huyền Trúc cúi người xuống, nhẹ nhàng bế lấy Diệp Tiểu Trân, mỉm cười nói: "Đúng rồi, là một ngày sinh nhật khác, đợi khi nào Tiểu Trân lớn lên sẽ hiểu”.
Trên đường trở về, để che giấu Diệp Tiểu Trân, Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc đã cố tỏ ra rất thoải mái, còn hát một bài hát thiếu nhi cùng Diệp Tiểu Trân.
Diệp Tiểu Trân ngây thơ không nhận ra có gì bất thường, sau khi trở về nhà, được hai vợ chồng an ủi, cô bé vui vẻ ôm gối đầu gấu chìm vào mộng đẹp.
"Huyền Trúc, em trông Tiểu Trân, anh đi ra ngoài một chuyến”.
Diệp Vĩnh Khang chậm rãi đứng lên.
"Vĩnh Khang!"
Hạ Huyền Trúc nhanh chóng nắm lấy tay Diệp Vĩnh Khang, khẩn cầu nói: "Vĩnh Khang,