Khi Diệp Vĩnh Khang vừa đi tới cửa, Hạ Huyền Trúc đột nhiên đứng bật dậy: "Em và Tiểu Trân ở nhà đợi anh!"
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười: "Em đừng lo lắng, khi nào về sẽ mua cho em món cổ vịt cay em thích ăn”.
Sau khi bước ra khỏi phòng, nụ cười vui tươi vừa nãy còn trên khóe môi Diệp Vĩnh Khang lập tức biến mất, thay vào đó là độ cong vô cùng lạnh lùng!
Diệp Vĩnh Khang không phải là người hay nóng giận, bình thường nếu có người khiêu khích anh, chỉ cần không quá đáng anh sẽ bỏ qua.
Nhưng vợ và con gái tuyệt đối là giới hạn cuối cùng với anh!
Bất luận người đứng sau Hạ Tuyết Cầm là ai, mà không chỉ có người đứng sau, phàm là những người có liên quan đến chuyện này, cho dù máu chảy thành sông, Diệp Vĩnh Khang cũng tuyệt đối sẽ không để bọn họ sống đến khi trời sáng!
Ai đụng đến vợ con anh nhất định phải chết!
Diệp Vĩnh Khang rất dễ dàng tìm được chỗ dừng chân của người nhà họ Hạ, trước khi bước vào, Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng khuyết lơ lửng trên bầu trời đen kịt.
Đêm nay, vầng trăng khuyết đó sẽ là nhân chứng cho vụ giết hại này!
Không tha cho bất cứ ai trong nhà họ Hạ!
Nhưng khi vừa đẩy cửa ra, đã có một mùi tanh nồng gay mũi của máu tươi xông tới.
Thi thể người nhà họ Hạ nằm đầy rẫy ngổn ngang trên mặt đất, vết máu loang lổ khắp nơi.
Trên cơ thể vẫn còn độ ấm, chứng tỏ mới chết cách đây không lâu.
Trên tường và nền nhà đầy những lỗ đạn như tổ ong, Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng lấy một mảnh vỡ bên cạnh lỗ đạn đưa lên trước mũi ngửi.
"HKG36 của nước Hòa?"
Xem ra kẻ sát nhân