Đào Xuân Yến sửng sốt, sau đó lập tức ôm bụng cười.
"Diệp Vĩnh Khang, hôm nay anh quên uống thuốc à? Được rồi, vậy thì tôi muốn xem xem anh để tôi nói lời trăng trối như nào".
Đào Xuân Yến sau khi nói xong, ra lệnh cho hàng chục người mặc đồ đen cầm súng trường tự động gần đó: "Sau ba mươi giây, các người cứ bắn tự nhiên!"
Cạch----
Xung quanh vang lên hàng loạt âm thanh kéo chốt súng.
Diệp Vĩnh Khang lại có vẻ vô cùng thoải mái, còn không buồn nhướng mi mắt lên, từ trong người lấy ra một điếu thuốc bỏ vào miệng, vừa lúc chuẩn bị châm lửa đốt.
Trần Tiểu Túy đột nhiên nói: "Anh Diệp, anh có thể cho em một điếu được không, em chưa từng nếm thử xem cảm giác hút thuốc là như thế nào".
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, sau đó cười nhạt nói: "Thuốc lá của tôi khá nặng, không phù hợp với cô.
Lát nữa về tôi sẽ mua cho cô hai bao thuốc lá dành cho nữ".
Vẻ mặt của hai người đều rất thoải mái và bình tĩnh, như thể họ không quan tâm đến chuyện gì sắp xảy ra tiếp theo.
Chỉ là, sự thản nhiên của hai người đến từ hai nguyên nhân khác nhau.
Trần Tiểu Túy thật ra rất bối rối, khi đối mặt với cái chết, cho dù tinh thần có tốt đến đâu cũng không thể khiến một người tỏ ra không có gì được.
Sự thản nhiên của Trần Tiểu Túy là do