Đào Xuân Yến chưa kịp phản ứng thì từ trên trời đột nhiên vang lên âm thanh ầm ầm, giống như sấm sét!
Hai chiếc trực thăng võ trang chở đầy đạn dược ầm ầm bay lơ lửng phía trên trang viên, luồng không khí bị cánh quạt khuấy động khiến cỏ cây trên mặt đất nghiêng ngả như có một cơn lốc xoáy!
Sau đó, một toán vệ binh mặc đồ rằn ri, vũ trang đầy đủ từ mọi hướng đổ về dày đặc, ít nhất cũng phải hơn một nghìn người!
Súng máy hạng nặng, súng máy hạng nhẹ, súng trường tự động, súng cối, bazooka ...!
….
Đào Xuân Yến choáng váng, cả nhóm người mặc đồ đen với vũ khí tự động cũng sợ hãi và chết sững tại chỗ như thể bị dính phải thần chú bất động.
Một chiếc xe jeep ngụy trang nhanh chóng chạy tới, một sĩ quan mang ngôi sao vàng trên vai nhảy ra khỏi xe, đi tới chỗ Diệp Vĩnh Khang, eo lưng duỗi thẳng, hành lễ tiêu chuẩn với anh.
"Khởi bẩm quân tướng, chiến đoàn số một Giang Bắc đã tập hợp xong, xin anh ra chỉ thị! Sĩ quan tối cao của chiến đoàn số một Giang Bắc, Lý Vân Phi!"
Quân tướng!
Bùm!
Khi nghe thấy hai chữ này, Đào Xuân Yến chỉ cảm thấy trong đầu bùm một cái, ly sâm panh trong tay rơi xuống cái ‘choang’.
Diệp Vĩnh Khang ngậm điếu thuốc xì gà, nhẹ nhàng phun ra một hơi khói, cười lạnh lùng nhìn Đào Xuân Yến: "Không phải cô muốn biết tôi để cô nói lời trăng trối cuối cùng như nào sao? Đáp án này cô có hài lòng không?"
Sắc