Để tránh Hạ Huyền Trúc biết chuyện rồi lo lắng, Diệp Vĩnh Khang quyết định chủ động gọi đến nói chuyện này với cô.
Nhưng liên tục gọi mấy lần, điện thoại của Hạ Huyền Trúc đều hiển thị không thể kết nối.
Diệp Vĩnh Khang hơi nhíu mày, cảm thấy chuyện này không ổn, điện thoại Hạ Huyền Trúc luôn mở máy hai mươi bốn giờ, hơn nữa cô có thói quen để điện thoại bên tay, sao tự dưng lại không gọi được?
Sau đó Diệp Vĩnh Khang lập tức gọi đến số của Thiên Diệp Nhi.
“Chào anh Diệp, cho hỏi có chuyện gì không?”
Lúc thường Thiên Diệp Nhi không cần chú trọng mấy lễ nghi của điện Long Thần với Diệp Vĩnh Khang, cô ấy phải hòa mình vào vai vệ sĩ của Hạ Huyền Trúc.
“Cô nói sếp Hạ nghe máy đi”.
Diệp Vĩnh Khang nói.
“Sếp Hạ đến phòng tiếp khách gặp khách hàng rồi, nếu là chuyện khẩn cấp thì giờ tôi đi tìm sếp Hạ ngay”.
Diệp Thiên Nhi đáp.
“Tiếp khách?”
Diệp Vĩnh Khang nghĩ dù là gặp khách hàng thì không đến nỗi điện thoại không liên lạc được chứ?
“Bây giờ cô đến phòng tiếp khách ngay, đừng quấy rầy cô ấy, chỉ xem thử cô ấy có ở đó hay không, khoan cúp máy đã”.
Diệp Vĩnh Khang nói, không biết tại sao anh bỗng dưng cảm thấy không yên tâm cứ như có chuyện lớn sắp xảy ra.
Không lâu sau, đầu bên kia điện thoại bỗng vang lên giọng nói sốt sắng của Thiên Diệp Nhi: “Phòng tiếp khách không có người, hơn nữa người bên bộ phận quan hệ nói hôm