Diệp Vĩnh Khang vội chạy đến con đường chuyên dụng phát hiện quả nhiên cửa ở đó đang mở.
“Điện Chủ, thật xin lỗi, là tôi không làm tốt bổn phận, tôi sẵn sàng chịu phạt”.
Thiên Diệp Nhi sốt ruột đến mức sắp phát khóc, Điện Chủ giao chuyện quan trọng như thế cho cô ấy nhưng cô ấy lại để người mất tích.
“Người đã mất tích rồi, giờ cô nói mấy lời này có tác dụng sao? Trước tiên cứ tìm cô ấy về đã, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ hỏi tội cô”.
Diệp Vĩnh Khang khàn giọng nói.
Diệp Vĩnh Khang hầu như tận dụng hết mọi mối quan hệ mà mình có để tìm Hạ Huyền Trúc, thậm chí ngay cả thành vệ và Cục tác chiến cũng tham gia tìm người.
Hầu như anh đã lật tung toàn bộ Giang Bắc hết một lượt rồi nhưng vẫn không tra được bất kỳ tung tích nào liên quan đến Hạ Huyền Trúc, giống như cô đã bốc hơi khỏi thế gian này rồi vậy.
Đội trưởng đội điều tra thành vệ Vương Học Văn sau khi khám xét toàn bộ hiện trường xong thì đưa ra phán đoán: “Từ dấu vết ở hiện trường và tình hình lúc đó mà nói, cơ bản là có thể loại trừ khả năng bị bắt cóc”.
“Có khả năng nhất, chính là cô Hạ tắt camera, sau đó đi theo con đường chuyên dụng, dọc theo góc tường, xuyên qua dàn hoa bên cạnh đường hẻm, đi vào khu vực mà camera không quan sát được”.
“Nơi đó bốn phương thông suốt, nằm trong góc chết của camera, rất dễ để cô Hạ che giấu tung tích của mình”.
“Ở đây có rất nhiều xe kéo và taxi bất hợp pháp, mỗi ngày những chuyến xe này chở vô số khách hàng, chắc chắn sẽ không để ý