Thật ra cả quá trình châm cứu không lâu, chưa đến nửa tiếng.
Nhưng lại như vừa trải qua mấy thế kỷ dài đằng đẵng với Diệp Vĩnh Khang.
Sau khi cây châm cuối cùng được rút ra, cuối cùng Tần Minh cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới rảnh tay để lau đi mồ hôi ướt đẫm trên trán.
“Bác sĩ Tần, sao rồi?”
Diệp Vĩnh Khang thấy sắc mặt Hạ Huyền Trúc dần hồng hào thì không khỏi vui mừng.
Thế nhưng sắc mặt Tần Minh lại không tốt lắm, nhìn Diệp Vĩnh Khang thở dài nói: “Anh Diệp, cô Hạ xem như đã được cứu”.
“Nhưng tiếc là độc tố trong người cô ấy quá mạnh, tế bào thần kinh đã bị tổn thương nghiêm trọng”.
“Tôi chỉ có thể kích thích đặc biệt vào vài huyệt vị nào đó để kéo dài dấu hiệu mạng sống của cô Hạ, nhưng thời gian này chỉ có một tuần thôi”.
“Hơn nữa trong vòng một tuần này, mặc dù cô Hạ có dấu hiệu sống nhưng lại không có ý thức, thế nên… tôi chỉ đành nói một tiếng xin lỗi, tôi thật sự đã cố gắng hết sức rồi”.
Vừa dứt lời, Diệp Vĩnh Khang bỗng giơ tay nắm chặt lấy hai vai Tần Minh, trong mắt hiện lên vẻ tha thiết cầu xin và đau đớn, nghẹn ngào cầu xin: “Bác sĩ Tần, có thể nghĩ thêm cách nào khác không?”
“Cả đời này tôi chưa từng cầu xin ai, tôi xin anh, chỉ cần có thể cứu được vợ tôi, bảo tôi làm gì cũng được”.
“Tiền, đá quý, vàng, xe hạng sang, biệt thự, anh cần bao nhiêu tôi cho anh bấy nhiêu, dù bảo tôi giao mạng sống này cho anh cũng được, tôi cầu xin bác sĩ Tần”.
Tần Minh nhìn chăm chú vào mắt người đàn