“Thế nhưng tôi từng nghe sư phụ tôi nói, trên thế giới này có một thứ gọi là Tử Kim Lan, vật chất nào đó bên trong nó có chức năng tái tạo lại tế bào thần kinh…”
“Đi đâu mới có thể tìm được thứ này?”
Diệp Vĩnh Khang nôn nóng hỏi.
Tần Minh thở dài đáp: “Tôi cũng không biết điều này, sư phụ tôi đã mất bảy năm rồi, cũng không thể tìm ông ấy để hỏi”.
“Ban đầu sau khi uống say ông ấy mới nói mấy lời này, cũng không biết có phải do ông ấy tự chế ra không nữa”.
“Dù sao lúc đó ông ấy nói ông ấy tận mắt thấy một lần ở thành phố Đông Hải vào mười mấy năm trước, sau đó không thấy nữa.
Thế nên anh Diệp có thể đến Đông Hải tìm xem, có lẽ sẽ có kỳ tích xảy ra”.
Diệp Vĩnh Khang rút một tấm thẻ ngân hàng trên người ra rồi đặt lên bàn: “Bác sĩ Tần, khoảng thời gian này nhờ anh chăm sóc vợ tôi, anh cứ tùy ý sử dụng tiền trong thẻ này”.
“Sư phụ anh có nói Tử Kim Lan trông thế nào không?”
Tần Minh cầm tấm thẻ lên trả cho Diệp Vĩnh Khang: “Anh cứ cầm về đi, tôi cũng không thiếu tiền, còn về hình dáng của Tử Kim Lan thì sư phụ chưa từng nhắc đến, chuyện này phải dựa vào may mắn rồi”.
Diệp Vĩnh Khang cắn răng, sau đó vội vàng xoay người rời đi, một giây cũng không muốn bỏ lỡ, anh lái xe chạy về hướng thành phố Đông Hải.
Cũng may thành phố Đông Hải không xa Giang Bắc, thuộc cùng tỉnh với Giang Bắc.
Diệp Vĩnh Khang phát huy hết tính năng của chiếc xe POLO được sửa sang lại.
Bình thường phải mất hơn sáu tiếng để di chuyển, nhưng Diệp Vĩnh Khang chỉ mất hơn hai tiếng đã đến trạm thu phí thành