“Cô Hoàng chấp nhận giá tiền này trước cô, cho nên con rắn nhỏ màu đỏ này thuộc về cô Hoàng”.
“Ông muốn làm gì thì làm, tôi không quan tâm, con rắn đỏ nhỏ này là tôi muốn có trước, ban đầu ông đã nhận tiền cọc của tôi rồi thì không thể bán cho người khác nữa!”
Cô gái BMW nổi giận đùng đùng.
“Tiền cọc chứ gì?”
Người phụ nữ váy da đột nhiên lạnh lùng bật cười, rút ra một tấm thẻ vàng ném xuống đất: “Đây là thẻ của tôi, cô nghĩ ông chủ Tiền nên bồi thường cô bao nhiêu thì cứ lấy tự nhiên, nhưng con rắn nhỏ đỏ này hôm nay buộc phải đưa tôi!”
Vừa dứt lời, hai gã vệ sĩ áo đen đã bước lên giơ tay cướp đồ, cô gái BMW vội vàng ôm chặt lấy cái bình thủy tinh nhưng sức lực của cô ấy không thể nào chống lại hai gã kia, chẳng mấy chốc đã bị hai gã cướp mất.
“Hoàng Thu Hà, cô đừng ức hiếp người quá đáng, hôm nay cô không để con rắn đỏ lại thì đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này!”
Cô gái BMW vừa lớn tiếng mắng, vừa kéo người phụ nữ váy da.
Nhưng tay cô ấy vừa vươn ra thì đã bị một gã vệ sĩ áo đen giữ chặt cổ tay, người phụ nữ váy da giận dữ chỉ thẳng vào mặt cô gái BMW quát tháo: “Sở Phi Yến, đừng trách tôi hôm nay không nể mặt cô!”
“Cô là cái thứ gì mà dám khua tay múa chân trước mặt tôi!”
“Đừng nói cô, ngay cả bố cô nhìn thấy tôi cũng phải tỏ ra cung kính!”
“Bình thường dốt nát thì đã đành, thật sự coi mình cao quý lắm hả, được, hôm nay tôi sẽ cho cô tỉnh táo lại!”
Nói xong, người phụ nữ váy da vung tay định tát lên mặt cô gái BMW.
Hai tay của cô gái BMW bị hai gã vệ sĩ giữ chặt, không thể nhúc nhích.
Nhìn thấy tay cô ta sắp đánh lên mặt, đột nhiên một bàn tay từ bên cạnh vươn ra giữ chặt lấy cổ tay cô gái váy da, sau đó đẩy nhẹ khiến cô ta lảo đảo lùi về sau mấy bước.
Gã vệ sĩ giữ chặt tay cô gái BMW cũng không hiểu chuyện gì, chỉ thấy cùi chỏ tê rần, bàn tay buông lỏng.
Nhưng sau khi cô gái BMW được cứu lại không thấy vui vẻ mà ngược lại còn vô cùng căng thẳng, vội vàng nói với Diệp Vĩnh Khang: “Anh mau đi, đây không phải chuyện của anh!”