Hạ Chí Tài nghe thấy câu này, lập tức cười vui vẻ: “Vĩnh Khang, vốn dĩ ông là bề trên, không nên làm phiền hai cháu”.
“Thực ra ông muốn nghỉ hưu từ lâu rồi, nhường chức chủ tịch cho Huyền Trúc, nhưng vì di nguyện của bà nội con bé, ông chỉ đành tiếp tục ở lại vị trí này”.
“Tâm nguyện lớn nhất của bà nội Huyền Trúc là khiến nhà họ Hạ trở thành gia tộc hạng nhất ở Giang Bắc.
Nhưng bây giờ trong tay nhà mình vẫn còn thiếu chút tiền vốn, nếu như cháu có lòng, có thể đầu tư cho chúng ta ít tiền, cũng không nhiều, một tỷ trước đi, ông dự định sẽ chiếm lĩnh toàn bộ thị trường vật liệu xây dựng Giang Bắc”.
“Sau này nếu như cần tiền, đến lúc đó sẽ liên hệ với cháu, số tiền ít ỏi này đối với cháu không thành vấn đề đúng không?”
Diệp Vĩnh Khang nghe xong liền muốn cười, trong lòng nghĩ đám người này đúng là tham lam, vừa mở mồm ra đã đòi một tỷ.
Tuy nhiên đối với Diệp Vĩnh Khang mà nói, chút ít tiền này quả thực không là gì cả, coi như làm từ thiện mà thôi.
Khi đang chuẩn bị lên tiếng, Hạ Tuyết Cầm đột nhiên nhảy ra từ bên cạnh, sau đó đập mạnh xuống bàn một cái.
“Diệp Vĩnh Khang, anh to gan thật đấy, lại dám lừa dối cả nhà họ Hạ chúng tôi!”
Hạ Chí Tài vội vàng tức giận nói: “Mày làm gì đấy, không phải bảo mày cút rồi sao?”
Hạ Tuyết Cầm lạnh lùng nói: “Ông nội, ông phải tỉnh táo lên, đừng để người ta lừa!”
Nói xong lại trừng mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang: “Diệp Vĩnh Khang, anh thật sự dát vàng lên mặt mình rồi ấy nhỉ, ở hôn lễ hôm qua, chẳng qua là anh thế chỗ của người khác mà thôi”.
“Thực ra anh hoàn toàn không phải chủ tịch gì, anh chỉ là một kẻ lừa đảo, một tên dối trá mà thôi!”
Hạ Tuyết Cầm vừa nói vừa đưa điện thoại cho Hạ Chí Tài: “Ông nội, ông tự xem đi”.
Hạ Chí