Vừa nãy còn đầy đủ đông đúc, phút chốc chỉ còn lại gia đình ba người Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Tiểu Trân vẫn còn nhỏ, chỉ mải mê ăn đùi gà, không quá quan tâm đến những chuyện xảy ra xung quanh, sau khi ăn xong, vẫn còn thấy hơi đói, rụt rè nói với Diệp Vĩnh Khang: “Bố ơi, con ăn thêm một cái nữa được không?”
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Đương nhiên có thể rồi, con muốn ăn bao nhiêu tùy thích”.
“Thích quá đi!”
Tiểu Trân hào hứng cầm đũa lên chuẩn bị gắp đồ ăn.
“Ăn cái con khỉ, từ đâu lòi ra cái đứa con hoang, chỉ biết ăn thôi!”
Lúc này một người giúp việc nhà họ Hạ cầm chổi đi tới, sốt ruột nói: “Nhanh đi đi, tôi còn phải dọn dẹp”.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu nhìn cô ta, trầm giọng nói: “Nói năng cho cẩn thận vào, không nhìn thấy chúng tôi vẫn chưa ăn xong hả, có hiểu quy tắc không đấy?”
“Anh là cái thá gì!”
Người giúp việc cũng biết chuyện đã xảy ra, tức giận nói với Diệp Vĩnh Khang: “Thật sự coi mình là chủ tịch ngân hàng rồi đúng không? Chỉ là một kẻ quê mùa mà ở đây làm bộ làm tịch cái gì!”
Nói xong, lại trừng mắt nhìn Tiểu Trân: “Đồ ăn mày này, đừng ăn nữa, bỏ đũa xuống ngay cho tao, quay về mà ăn thức ăn cho chó của nhà mày đi!”
Vừa nói vừa cầm chổi đánh vào tay của Tiểu Trân.
Bốp!
Diệp Vĩnh Khang giơ tay tát vào mặt cô ta một cái, khiến cô ta ngã xuống đất.
“Xin lỗi con gái của tôi ngay!”
Diệp Tiểu Trân là giới hạn của Diệp Vĩnh Khang, chỉ cần kẻ nào dám động vào, cho dù là ông