Bốn gã tướng quân ngay tai chỗ tháo xuống phối kiếm, trong đó hai người nhẹ nhàng đẩy xe Tiểu Mộc đi trước, Chu Bồi Công cùng hai người khác đi theo phía sau. Đám vương công đại thần đứng chờ trông thấy cảnh tượng như vậy không hiểu chút nào bèn nha nha nghị luận.
Lúc này, có hai vị quan viên ở bên cạnh vôi vàng đi tới, một vị trong đó Dận Chân cũng biết, là thái y Lâm Quốc Khang của Thái y viện. Trước kia vào múa hè dạ dày không được tốt, hắn đã phụng chỉ của Khang Hi đến xem bệnh cho mình.
Hai vị quan viên vội vàng đi tới bên cạnh Khang Hi, đợi hai người qùy thỉnh an xong, Khang Hi cau mày hỏi:”Bệnh tình của Đồ Hải như thế nào rồi?”Lâm Quốc Khang thưa:”khởi bẩm Hoàng Thượng, Đồ Hải đại nhân mạch rất yếu, máu chảy ngược, giống như chứng bệnh trúng gió, nửa người bên trái đã liệt, thần từng thử qua châm cứu, nhưng Đồ Hải đại nhân bệnh đã ngấm vào xương, chỉ sợ không phải có thuốc và châm cứu là có thể khỏi bệnh, trước mắt bệnh tình của Đồ Hải đại nhân giống như đi ngược dòng nước, thần sợ đại nhân…”
Khang Hi nghe vậy kinh hãi, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc:” Nhươi nói Đồ Hải bị liệt nửa người? còn có, còn nữa, mới vừa rồi ngươi còn nói hắn chỉ sợ làm sao?”
Lâm Quốc Khang khr4 cắn răng, nói:”Thần chỉ sợ thời gian của Đồ Hải đại nhân không còn nhiều lắm.”
Khang Hi nhất thời im lặng không lên tiếng, trong ấn tượng của hắn Đồ Hải từng là ngươi đàn ông cường tráng. Hắn còn nhớ rõ lúc hắn mới lên ngôi hoàng đế, nghe theo di mệnh của tiên hoàng thái tổ phục chức cho Đồ Hải làm Đô thống hoàng kỳ, Đồ Hải phủ phục trong đại điện khóc lớn, bởi vì hoàng đế thái tổ băng hà cũng là vì sự ủy thác quan trọng của tân hoàng. Ngô Tam Quế vì dò xét ý của triều đình, xin dời phiên, quần thần như đám Mạc Lặc, Mễ Tư Hàn, Minh Châu cũng như Trần Ứng đều hùa vào xin cho Ngô Tam Quế dời phiên, riêng Đồ Hải vẫn kiên quyết không đáp ứng, lấy việc triều đình vẫn chưa chuẩn bị cho chiến sự, chính mình dưới sự giận dữ đã đem cách chức Đồ Hải. Chiến tranh vừa mới bắt đầu, trong quần thần vậy mà lại không có ai nguyện ý tiếp nhận Hộ bộ đang trong tình trạng rối rắm này, rơi vào đường cùng mới nhớ tới Đồ Hải, phong cho làm thượng Thư Hộ Bộ, chuẩn bị lương thảo, Đồ Hải chịu đựng gian khổ không lời oán than, bận tới bận lui, từng việc từng việc phân rõ trước sau mà làm, công tích rành rành trước mắt. Trận chiến sát Cáp Nhĩ diễn ra, kinh sư không người có thể thủ, khi đó Đồ Hải lại được giao trọng trách lúc lâm nguy, phỏng theo chuyện cũ Á Phụ chinh quân thời Hán, chỉnh đốn quân đội, lĩnh xuất bát kì ứng chiến, lấy một vạn phá mười vạn, anh hùng khí khái biết dường nào. Về sau lại nhận trọng trách phủ viễn đại tướng quân chỉ huy quân đội bát kỳ của các tỉnh tập họp xuất chinh đánh Ngô Tam Quế liên tiếp giành chiến thắng, lúc này Đồ Hải là bậc trượng phu biết bao!
Khang Hi nhìn Đồ Hải đang được đẩy chậm rãi đi tới liền thanh tỉnh lại, trong mắt đã chảy ra hai hàng nước mắt trong suốtLúc này. Lâm Quốc Khang đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ nghe Khang Hi nói:”Lâm Quốc Khang, trẫm muốn người Thái y viện bọn ngươi hết lòng chăm sóc cho Đồ Hải, có cần bất cứ thứ gì, cứ đi vào trong kho của nội cung lấy những dược liệu tốt nhất mà dùng.” Lâm Quốc Khang vừa muốn trả lời, chỉ thấy Khang Hi ở trong đang ngồi đã đứng dậy, bước nhanh về phía trước nghênh đón. Hoàng Thái tử cùng Dận Chân và mấy vị đại ca vội vàng theo sau, còn lại các vị đại thần không biết xảy ra chuyện gì, phần lớn không biết làm sao, lúc này Dụ thân vương Phúc Toàn khoát tay lên lớn tiếng nói:”Các ngươi đều không có mắt sao? chủ tử đi đón Đồ Hải, đám nô tài các ngươi còn không đi theo?”Mọi người lúc này mới vội vàng đuổi theo.
Thấy Khang Hi đi tới trước mặt xe đẩy, Chu Bồi Công cùng mấy vị đại tướng quân ngơ ngác nhìn nhau, thần tình đều sửng sốt, bọn hắn trăm triện lần không nghĩ Khang Hi lại có thể ra nghênh đón, liền rối rít quỳ làm lễ, Khang Hi dường như không nhìn thấy, tiếp tục đi tới trước xe.
Nhìn Đồ Hải một cách thắm thiết thấy hai mắt lõm xuống cùng khuôn mặt gầy đi rất nhiều liền run giọng noi:”Lân Châu…”Đồ Hải nhìn thấy Khang Hi, thân hình khẽ động muốn từ trên xe đẩy đứng lên, nhưng mà thử mấy lần cũng đều không có sức đứng lên, bèn mở miệng, lệ như