Sau khi thủ cấp của hai tên Ngô Thế Phan và Hạ Quốc Tương được treo cao tại cổng thành Bắc Kinh, Khang Hi lập tức lệnh cho đại thần Mã Tư Khách chuẩn bị tế tự ở Phụng Tiên Điện để bẩm báo với vong linh của các vị Hoàng Đế thế tổ. Tất cả các vị hoàng tử, hết thảy đều phải đi theo tế tự, nhưng trước đó, theo lẽ thường thì phải tắm rửa thay quần áo mới và nhịn ăn khiến Dận Chân đói đến nỗi mắt nổi đom đóm cả lên. Rồi ngày hôm sau mới sáng sớm đã bị kêu thức dậy, sau đó là toàn bộ cơ thể bị bao bọc bằng một bộ lễ phục của hoàng tử. Ngày mùa đông lễ phục đặc biệt rất nặng nề, nhất là mũ đội, nặng khoảng chừng vài cân, đem cả cần cổ muốn ngoặt cả xuống. Dận Chân thật sự cảm thấy đám người cổ nhân này có thú thích hành hạ bản thân quá mức rồi.
Do được Khang Hi dẫn theo, Dận Chân xếp đằng sau Thái Tử cùng vị Đại ca lớn tuổi nhất, tại cửa vào điện Phụng Tiên đứng hầu. Khang Hi dừng lại một chút trước bức họa của thái tổ thái tông, rồi đến trước bài vị của vị thế tổ Hoàng Đế, tay trái cầm lấy ba nén nhang thơm ngát quỳ xuống. Các a ca cũng đồng loạt quỳ theo cùng một lúc.
Khang Hi cất cao giọng nói:
-Nhi thần Ái Tân Giác La Huyền Diệp kính báo chư vị liệt tổ liệt tông cùng tiên hoàng thế tổ, phỉ tặc Ngô Tam Quế phạm tội trái với thiên địa, vứt bỏ minh ước, tự ý khởi binh Vân Nam, kết minh với tam phiên làm phản, nhi thần mặc dù khổ tâm giáo hóa(1), tiếc rằng tam phiên luôn gây loạn lấn tới, vì để bảo vệ giang sơn thanh bình to lớn này, nhi thần đã dụng quân lực cả nước để bình định lại, trải qua tám năm đến bây giờ, hôm nay tam phiên đã được dẹp yên, Ngô Nghịch đã bị chém đầu, nhi thần Huyền Diệp nhân dịp này xin tuyên cáo với thiên hạ, từ này về sau cùng dân sinh tức, hải nội sinh bình(2).
(1): dạy bảo, chỉ dạy đúng lý lẽ.
(2): cùng chung hơi thở nhịp sống với dân, đất nước bình an.
Dận Chân quỳ ở phía sau, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Khang Hi, nhưng là từ thanh âm hơi run rấy của Khang Hi phát ra, đã cảm giác Khang Hi đang vô cùng kích động, cơ hồ không kiềm chế tâm tình. Một hồi lâu sau, thật vất vả mới nhịn được đển lúc nghi thức chấm dứt, Khang Hi phân phó mấy gã nhi tử đi vào thượng thư phòng quỳ chờ, rồi tự thân đi tiếp kiến sứ thần An Nam.
Vì vậy, mấy vị a ca cũng chỉ biết đem cái bụng đói đi đến thượng thư phòng mà chờ, mỗi người đều lộ vẻ ủ rũ. Đai ca ca đầu tiên nhịn không được nữa, bắt đầu phàn nàn:
-Thái tử, mấy vị đệ đệ chúng ta đều đã đói đến hai ngày rồi, bây giờ cũng chỉ còn chút nước bỏ bụng mà dự trữ thôi, không đi nổi nữa, không biết là trong hồ lô của Hoàng a mã có chứa cái gì, đã muốn chúng ta đến nơi này chờ, mà chờ không cũng không sao, đằng này con phải quỳ mà chờ nữa chứ. Không phải là sứ thần An Nam thôi sao? Tiểu quốc phiên thuộc thôi mà, làm gì phải thật tình như vậy chứ?
Đại a ca lúc này đã trải qua cảnh ở phủ riêng, cũng đã được phúc tấn(3) tại kinh, mỗi ngày ở thiên đô đều sống trong ôn nhu hương(4), lần này đến tế điện Phụng Tiên, hắn đến cả một cái nghi lễ cũng muốn chịu không nổi.
(3): ban chức tước.
(4): ý nói sống trong sung sướng.
Thái Tử cùng Tam a ca chỉ cười nhẹ, không đáp lời lại. Dận Chân tỏ vẻ mặt thành thật, nói:
-Đại ca, lời này của huynh là không đúng.
Đại a ca nghe xong, trên mặt liền biến sắc, nói:
-Lão tứ, ngươi miệng còn hôi sữa, tức thời thì phải làm theo cùng ta, thế nào lại nói ngược lại, mà ta nói như thế nào không đúng?
Dận Chân vẫn như trước không thuận theo cũng không buông tha, nói:
-Sư phó có nói vua có lệnh, thần tất phải tuân theo, đó là vì trung, phụ có lệnh, tử tất tuân theo, đó là vì hiếu. Hoàng a mã vừa là cha vừa là vua, chúng ta đã là con của người, lại là thần tử đương nhiên cần phải nghe theo sự phân phó của Hoàng a mã, sao có thể vì vậy mà phàn nàn.
Dận Thì trên mặt có chút không nhịn được nữa, thẹn quá hóa giận, nói:
-Ta mà cần ngươi dạy à? Ngươi đọc sách được mấy năm rồi?
Dận Chân cũng không khách khí, phản kích nói:
-Đại ca chẳng lẽ đã không nghe qua lời sư phó nói? Vô quý vô tiện vô trường vô thiếu, đạo chi sở tồn, sư chi sở tồn dã(5). Tiểu đệ tuy còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn chiếm đúng cái lý đó thôi.
(5): không quý không ti tiện không dài không ngắn, đạo chú trọng ở cái sống cái sinh tồn, thầy dạy cũng quan tâm ở cái sinh tồn.
Đại ca còn muốn tranh cãi nữa thì thị vệ đã nhanh chóng kéo màn cửa lên, đi đến thay phiên nhau khuyên ngăn, nói:
-Thái tử gia, các vị a ca, Hoàng Thượng có phân phó thấy mấy vị a ca hai ngày nay đều khổ cực, lệnh cho nô tài đem theo rượu thịt tế tự đến thưởng cho các vị đây.
Đương nói thì có mấy tên thái giám bưng bốn bàn tiệc nối đuôi nhau tiến vào. Thái Tử làm đầu lĩnh, mọi người đều chỉnh đốn y phục, quỳ xuống tạ ơn ban thưởng. Sau đó mỗi người một góc bàn, bắt đầu ăn như hổ đói. Nhất thời không còn ai nói chuyện, chỉ cố lấy hết sức mà ăn thật nhanh.
Đang ăn được một hồi, có thêm hai tên thái giám bước vào, cầm theo một khối ngọc được chạm khắc tinh tế tiến lại gần, đặt ở trên bàn, nói là vật phẩm do An Nam tiến cống. Cả khối ngọc này phảng phất mang hình dáng của cỏ linh chi(6), toàn thân một màu ngọc bích xanh biếc, sáng long lanh lấp lánh, trên đỉnh có một mảnh hoa văn tinh vi, rất là chói mắt. Mọi người đều vây xung quanh, ríu rít kêu kỳ lạ.
(6): tên một vị thuốc phương Đông.
Thái Tử nhìn vào khối ngọc, nét