"Lục a ca làm sao vậy?" Đông Quý phi ân cần hỏi thăm.
"Tộ Nhi từ nhỏ đã yếu ớt, sinh bệnh liên tục, thái y ngày nào cũng vây quanh nó, năm nay đã sáu tuổi rồi, vẫn cứ cả ngày dính chặt với ấm sắc thuốc, kẻ làm mẹ như nô tỳ đây sao có thể không lo lắng chứ? Hơn nữa Tộ Nhi cũng không thông minh được như Chân Nhi, từ lúc bắt đầu đi học cũng không có tiến bộ gì lớn cả, cho nên hoàng thượng cơ hồ chưa từng liếc qua nó." Ô Nhã thị nói với giọng hơi ai oán.
Đông quý phi cũng thở dài, trong hậu cung của Khang Hi, mặc dù tần phi không nhiều lắm, nhưng cũng có đến hơn mười vị lớn nhỏ, số được nhận ân mưa móc của hoàng thượng lại càng ít, nếu như có con nối dõi thì còn có thể có chút hi vọng, nếu không sau khi hoàng thượng về trời mà không có ân chỉ thì chỉ có thể chuyển đến thiên cung. Bọn thái giám đều là lũ lòng dạ hiểm độc, ăn thì thịt thừa cạnh cặn, cơ bản không phải cuộc sống của con người. Đối với những người có được con nối dõi thì tân hoàng đế thường khai ân, đặc chỉ cho những tần phi của tiên hoàng này được chuyển ra ngoài cung ở cùng trong phủ của con mình. Với nhi tử có tiền đồ như vậy, phong vương dù chỉ là bối lặc, bối tử thì cũng coi như là sau này có bảo đảm. Vì thế, nào có tần phi nào không đỏ mắt trông mong vào tiền đồ của nhi tử nhà mình. Như nhi tử Dận Tộ của Đức phi Ô Nhã thị kia, có nuôi sống được hay không còn chưa biết, cho dù có thể trưởng thành, nếu vẫn cứ bệnh tật như thế thì chắc chắn không được Khang Hi yêu thích, nếu không thể được phân phủ chuyển ra ngoài sống thì cũng sẽ không sống tốt được. Khó trách Ô Nhã thị thương cảm như thế.
Đông quý phi là người thiện tâm, điều mà bà không nỡ nhìn nhất chính là cảnh người khác chịu khổ sở, bèn nói: "Hảo muội muội, đừng lo lắng quá, chưa nói Dận Tộ nhất định cát nhân thien tướng, dần dần chắc chắn sẽ khỏe lên, ngay cả Chân Nhi kia, nó cũng chui từ trong bụng muội ra, mặc dù nuôi trong cung của ta, nhưng trước sau vẫn là nhi tử của muội. Nó có tiền đồ, muội cũng có mặt mũi, tất nhiên ngay cả hoàng thượng cũng nhớ kỹ điều ấy. Mới mấy năm, muội đã từ cung nhân tấn đến hàng phi, tần phi của cả hoàng cung này, còn ai so được với muội? Còn không phải vì những năm nay muội muội tận tâm phụng dưỡng hoàng thượng, cộng thêm Dận Chân lại được lòng thánh quyến sao? Sau này, Chân Nhi của chúng ta nhất định sẽ phong vương, nếu nó dám không nuôi muội, ta sẽ là người đầu tiên không đồng ý!"
Ô Nhã thị nhoẻn miệng cười: "Chân Nhi có ngày hôm nay, còn không phải là nhờ tỷ tỷ có cách dạy bảo sao? Nô tỳ nào dám trông cậy vào phúc phận này chứ?"
Dận Chân cũng có chút ngạc nhiên, trong ấn tượng của hắn, Ô Nhã thị kia vẫn là một phụ nữ trẻ nhút nhát e lệ, luôn luôn mang vẻ ngượng ngùng, thế nhưng giờ phút này theo như lời của nàng, rõ ràng là câu nào câu ấy đều có tâm tư cả, không chỗ nào là không lộ ra tâm cơ, hắn đánh giá qua Ô Nhã thị một chút, mặc dù trên mặt nàng ta vẫn còn có chút u buồn, nhưng vẻ vui mừng đã hiện lên trên khóe miệng. Trong lòng Dận Chân không khỏi than thở, hoàn cảnh lại có thể khiến con người ta thay đổi nhiều như thế đấy.
Bữa cơm này Dận Chân thấy rất không thoải mái, ở đây có một mẹ nuôi một mẹ ruột, lãnh đạm với ai cũng không được, trong suốt một canh giờ này, Dận Chân vẫn không dám im lặng, cuối cùng thuận lời hoàn thành nhiệm vụ. Dận Chân cũng mệt đến ngất ngư, cảm thấy mình có lẽ nên ra ngoài lánh nạn một chút, liền thỉnh cầu Đông quý phi cho đến phủ Dụ Thân Vương. Đông quý phi không phản đối, chỉ nhắc nhở Dận Chân dẫn theo mấy thị vệ cùng thái giám bên người.
Dận Chân chỉ dẫn theo thị vệ nhị đẳng Ngạc Luân Đại, còn có vị suất giao thủ đã cứu ở Khách Nhĩ Khách Mông Cổ, sau khi thương thế đã lành được Khang Hi thân phong là tam đẳng hà - Ba Đặc Nhĩ để bảo vệ mình, thái giám Tần Thuận cũng vui vẻ theo cùng, một đoàn người cứ thế đi ra khỏi hoàng cung.
Vừa