Y Đặc Mộc Căn liếc nhìn thoáng qua thằng bé kia rồi lại cười sằng sặc một lúc, nói: "Thằng nhãi miệng còn hôi sữa nhà ngươi, còn không cao lớn bằng nhà đứa trẻ mới đẻ trên thảo nguyên của ta, vậy mà dám hò hét lung tung trước mặt ta?" Mấy người Mông Cổ bên cạnh cũng hùa theo cười hô hố.
Nhìn thiếu niên choai choai, đội một cái mũ quả dưa, mặc áo chẽn hai lớp bằng da màu xanh, khoác áo Ba Đồ Lỗ, da dẻ vẫn còn một lớp lông tơ màu trắng phơn phớt, có thể đoán ra được cũng là dòng con em quan lại. Có lẽ bình thường chưa gã bao giờ chịu thiệt như thế này, lập tức tức mặt đỏ bừng lên vì tức giận. Bên cạnh gã, một tên có vẻ là tùy tùng thân tín, quát ầm lên: "Đám Mông Cổ các ngươi rỗi việc thật! Có biết đây là nơi nào không? Nơi đây dưới chân thiên tử, thuộc phạm vi hoàng thành, ai cho phép các ngươi làm càn giương oai như thế? Không có vương pháp hay sao?"
Y Đặc Mộc Căn nhếch mép khinh miệt, đáp: "Vương pháp? Ngươi biết chúng ta là ai không? Chúng ta là dũng sĩ của Bác Thạc Khắc Đồ Hãn, chúng ta chỉ tuân theo mệnh lệnh của Cát Nhĩ Đan vĩ đại. Vừa rồi, tên cẩu nô tài kia muốn lừa tiền ta, đã bị chúng ta trừng phạt ngay tại chỗ rồi, hắn đáng chết. Ngươi tính là cái thá gì? Đòi quản đến việc của chúng ta? Kể cả là hoàng đế Đại Thanh các ngươi cũng còn chẳng thể làm gì bọn ta, chẳng phải ngoan ngoãn phong tước Thân vương cho Bác Thạc Khắc Đồ Hãn hay sao?"
Tên tùy tùng thân tín nghe thấy thế, gương mặt thoáng hiện lên vẻ kinh hoàng. Nhưng khi nhìn sang Thiếu chủ tử chính mình đang tái nhợt mặt mày, y vẫn phải cố cắn răng nói tiếp: "Lão gia nhà chúng ta là Tuần thành Ngự Sử của kinh thành, hiện đang cai quản trị an của Tứ Cửu thành (1) này. Đây là thiếu chủ tử nhà ta, làm sao lại không quản được các ngươi?" Nói tới đây, khí thế đã yếu đi rất nhiều.
Thiếu niên kia hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Ta không cần biết ngươi là thủ hạ của Hãn nào! Khi đã bước chân vào khu vực kinh thành này, phải biết tuân thủ pháp luật. Các ngươi đánh người kia thành như vậy, là có tội!"
Dận Chân đứng xem, sinh ra hảo cảm đối với gã thiếu niên này. Hắn kéo Tần Thuận lại, giật ngọc bội bạch ngọc tơ vàng được Khang Hi ban thưởng đang đeo trên người xuống, đưa cho Tần Thuận để làm tín vật, bảo gã nhanh chóng cưỡi ngựa tới Nha môn Đô đốc Cửu thành ở gần đó điều binh tới cứu viện. Hắn có dự cảm, kế tiếp tất yếu sẽ xảy ra một chút phiền toái.
Quả nhiên, khi nghe thấy cách nói của tên tùy tùng thân tín và gã thiếu niên vẫn luôn cứng rắn không một chút nhượng bộ, Y Đặc Mộc Căn hung ác trợn mắt nhìn thiếu niên kia, chửi: "Ngự sử Tuần thành chó má gì, chẳng phải chỉ là con chó canh phố hay sao! Hôm nay ta không chỉ muốn đánh người, ta còn muốn giết người nữa, ngươi có thể làm gì ta?" Nói xong, y đá thẳng vào giữa ngực Vương Chính Dân đang nằm trên mặt đất một cú, khiến thân thể người này văng đi hơn cả trượng. Vương Chính Dân hét thảm một tiếng, miệng mũi ộc ra máu tươi, nhìn có vẻ không còn sống được nữa. Người đứng xem ở xung quanh, đồng loạt xì xào bàn tán: "Không hay rồi, tai nạn chết người rồi!" "Nguy rồi, hình như người nọ không xong!"
Khi nhìn thấy gương mặt hung ác của Y Đặc Mộc Căn, Dận Chân đã cảm giác sự việc không ổn, đang định sai Ba Đặc Nhĩ tiến lên ngăn cản thì đã không còn kịp nữa rồi. Đến lúc này, cơn giận bùng lên trong ngực, Dận Chân gằn giọng quát: "Ngạc Luân Đại, Ba Đặc Nhĩ, chẳng lẽ các ngươi muốn chủ tử mình phải đích thân ra trận hay sao?"
Ngạc Luân Đại và Ba Đặc Nhĩ đã không thể kìm nén được nữa, lập tức nhảy vào vòng. Ngạc Luân Đại hét lớn: "Đám cường đồ giết người các ngươi, xem ra hôm nay ông đây không ra tay, các ngươi cũng không biết Mã vương gia có mấy con mắt."
Ba Đặc Nhĩ chẳng thèm nói một lời, nhắm thẳng vào Y Đặc Mộc Căn mà lao tới.
Lúc đầu, khi thấy bên cạnh lại có người vọt tới phía mình, Y Đặc Mộc Căn lập tức giật mình. Nhưng khi nhìn lại, gã không nhịn được phá ra cười hô hố, dùng tiếng Mông Cổ nói: "Ta còn tưởng lại là một kẻ không sợ chết nào nữa. Hóa ra là tên nô lệ vô dụng nhà ngươi. Thế nào? Có muốn ta tháo nốt cánh tay còn lại của ngươi xuống nốt không? Những người Mãn Châu này, sao lại thu lưu cái loại người bất lực như ngươi vậy. Trước kia, trong bộ tộc, ngươi chính là một con lợn ti tiện, chẳng khác gì bà mẹ mù mắt của ngươi cả."
Ba Đặc Nhĩ vẫn không nói năng gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Y Đặc Mộc Căn. Y Đặc Mộc Căn vẫn không biết điều, miệng vẫn tiếp tục mắng chửi độc địa.
Chợt nghe Ba Nhĩ Đặc rống lên một tiếng rồi vọt tới như một tia tia chớp, tay trái thuận thế chụp thẳng vào cổ Y Đặc Mộc Căn, còn tay phải thì đâm vào cạnh sườn. Y Đặc