Vừa lúc đó, nhìn thấy thiếu niên vừa rồi trượng nghĩa ra tay, đã đi tới cạnh Vương Chính Dân xem xét tình trạng thương tích, Dận Chân vội bước lại gần. Bỗng thấy thiếu niên đó nhíu mày, sau đó rút từ trong ngực áo ra một tấm khăn mùi xoa phủ lên mặt Vương Chính Dân. Đến lúc này, Dận Chân mới biết Vương Chính Dân bị thương quá nặng không cứu chữa được nữa rồi, lập tức lửa giận xộc thẳng lên não.
Tang Đô A xử lý xong những người Mông Cổ kia, đi đến bên cạnh Dận Chân, khom người xin chỉ thị: "Thỉnh Tứ gia dạy cho biết. Đám phạm nhân này nên xử trí như thế nào?"
Dận Chân thản nhiên nói: "Ngươi là người phụ trách trị an Kinh đô và vùng lân cận, ngươi cho rằng nên làm như thế nào?" Tang Đô A ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Hồi bẩm Tứ gia, nô tài cho rằng, nếu đã có liên quan tới bộ lạc Ca Lỗ Đặc Mông Cổ, việc này thực sự không thể xử lý qua loa. Lý Phiên Viện là nha môn công chính, lại phụ trách những việc như thế này, chi bằng đưa qua bên đó. Tứ gia nghĩ sao?"
Dận Chân bảo: "Cũng được. Việc này xem ra còn phải báo cáo cho Hoàng Thượng, chờ ngài hạ ý chỉ, rồi mới quyết định sau." Nói xong, hắn thoáng liếc qua Y Đặc Mộc Căn vẫn còn đang giãy dụa, nói cứ như chỉ cho mình nghe: "Cái đồ hung tàn không có vương pháp này, làm bị thương dân Mãn ta, làm nhục Hoàng Thượng, quả thực đáng giận!" Tang Đô A hiểu ý gật đầu, lập tức thì thào nói một câu: "Nô tài đã hiểu rồi!." Sau đó, y lớn tiếng bảo đám lính bên cạnh: "Các huynh đệ, các vị phải 'Khoản đãi' nồng hậu những vị đại gia Mông Cổ này đấy nhé." Đám binh dạ ran, lập tức vận dụng ám kình vào chân tay, tàn nhẫn ra đòn vào dưới mạn sườn và phần bụng dưới của mấy tên Mông Cổ, nhất là Y Đặc Mộc Căn, riêng y bị hành hạ đau đớn mức gập người lại như tôm luộc, nước mắt nước mũi chảy giàn giụa.
Dù Dận Chân nhìn chằm chằm vào vị thiếu niên đó một lúc, nhưng gã dường như vẫn đang miên man suy nghĩ về những gì vừa xảy ra, trong lúc nhất thời không có phản ứng gì. Đến khi Dận Chân vỗ vào đầu vai, gã mới giật mình tỉnh táo lại rồi lập tức lật đật cúi người quỳ xuống. Dận Chân hỏi: "Vừa rồi nghe vị tùy tùng thân tín của ngươi nói, hình như phụ thân ngươi là Ngự Sử Tuần thành?" Thấy Dận Chân nhắc đến cha mình, thiếu niên vội vàng gật đầu, trả lời: "Đúng vậy. Cha nô tài vừa mới thăng chức từ Ngự Sử Hà Nam đạo thành Ngự Sử Tuần thành hồi đầu năm." Dận Chân thấy thiếu niên ứng đối trơn tru, trong lòng chợt sinh ra thêm vài phần yêu thích, bèn hỏi tiếp: "Nghe giọng điệu vừa rồi của ngươi, hình như ngươi là người Bát Kỳ?" Thiếu niên đáp: "Một nhà nô tài là Hán quân Chính Lam Kỳ." Dận Chân "a" một tiếng, gật đầu, hỏi tiếp: "Có thể báo lên tên của ngươi không?" Thiếu niên cười tươi tắn, trả lời: "Hồi Tứ gia, nô tài tên Niên Canh Nghiêu (*)." Vừa nghe thấy Dận Chân đã âm thầm giật mình. Không ngờ lại có cuộc gặp gỡ bất ngờ với vị "Niên Đại tướng quân" tương lai khiến cho hắn gần như trở tay không kịp. Trong lòng rối như mớ bòng bong, trong khoảnh khắc Dận Chân thực sự không biết nên nói gì mới tốt, chỉ biết nhìn chằm chằm vào Niên Canh Nghiêu quan sát kỹ lưỡng. Niên Canh Nghiêu vẫn điềm nhiên như thường, nghênh đón ánh mắt dò xét, không có vẻ gì là sợ hãi một chút nào. Rất lâu sau, Dận Chân nhoẻn miệng cười, nói: "Hay cho một Niên Canh Nghiêu, lá gan không nhỏ nha?" Niên Canh Nghiêu không biết Dận Chân muốn nói gì, nên không vội trả lời ngay, mà chỉ tỏ vẻ nghiêm trang nhìn Dận Chân. Dận Chân nói tiếp: "Ngươi dũng cảm đứng ra bênh vực lẽ phải, tuy anh dũng, nhưng nếu là những tên lỗ mãng này thực sự vây lại tấn công, vậy ngươi sẽ làm thế nào?" Niên Canh Nghiêu điềm tĩnh như thường, đáp: "Nơi đây dưới chân thiên tử, sao có thể cho phép hạng côn đồ giương oai? Hơn nữa nô tài đã phòng bị sẵn rồi, lúc nào cũng dẫn theo hai tùy tùng thân tín ở sát bên cạnh. Một trong hai người đã được nô tài phái tới Nha môn Tuần phòng để điều binh, chỉ là không theo kịp phản ứng thần tốc của Tứ gia mà thôi." Dận Chân khẽ gật đầu, mỉm cười khen: "Có gan có kiến thức, không hổ là thiếu niên anh hùng!" Niên Canh Nghiêu lập tức đỏ ửng hết cả mặt mày, ngượng ngùng nói: "Tứ gia giễu cợt nô tài rồi!"
Sau khi khi bắt chuyện với Niên Canh Nghiêu và tùy tùng thân tín của gã một lúc, Dận Chân mới biết được, cha Niên Canh Nghiêu, Niên Hà Linh đảm nhiệm chức Ngự sử Hà Nam đạo có thể coi là thanh liêm, mực thước. Trong đợt khảo sát vừa rồi, lão đã trổ hết tài năng, đáng lẽ ra đã được điều ngay lên Kinh nhậm chức cao hơn, nhưng là vì thuộc Quân Hán kỳ, lại còn là một trong Hạ ngũ kỳ, hơn nữa còn không tìm được chỗ dựa, cũng chẳng có bạc vàng mà lót đường tới chỗ Minh Châu, cuối cùng chỉ được điều đến nhậm chức Ngự Sử Tuần thành vô tích sự, một chức quan Thất phẩm thấp bé trong quan trường không hơn không kém. Niên Hà Linh chán nản với con đường làm quan của chính mình, bởi vậy bèn ký thác toàn bộ hi vọng vào hai đứa con trai là Niên Hi Nghiêu và Niên Canh Nghiêu. Hai anh em, sáu tuổi học xong vỡ lòng, Hi Nghiêu đã trúng tú tài, Canh Nghiêu thì sắp tham gia thi vào học viện.
Dận Chân buộc phải than thở một phen. Minh Châu là Thượng thư bộ Lại, lẽ ra nên tuyển người có tài thực sự cho triều đình, không ngờ lại lén lún mua quan bán tước ngông cuồng đến như thế. Nhưng Minh Châu lại hợp với Đại a ca, hắn thực sự không tiện bình luận bất cứ câu gì, vì vậy đưa cho Niên Canh Nghiêu túi thơm trên người, bảo gã ba ngày sau tới phủ Dụ Thân Vương gặp gỡ. Niên Canh Nghiêu mừng rỡ, có thể nương vào hoàng tử đương triều, đối với toàn gia gã, có thể nói chẳng khác gì một cái bánh từ trên trời rơi xuống.
Sau khi vội vã chia tay với Niên Canh Nghiêu, Dận Chân không tới phủ Dụ Thân Vương nữa, mà quay luôn về cung, đi thẳng tới Thượng thư phòng.
Ngay cửa Thượng thư phòng đụng phải Lý Đức Toàn, hắn được thông báo cho biết, Khang Hi đang cùng với mấy người Sách Ngạch Đồ, Minh Châu, Cao Sĩ Kỳ, Đông Quốc Duy, Hùng Tứ Lý đang nghị sự đại thần trong Thư phòng. Dận Chân đành lặng lẽ quỳ ngoài cửa chờ Khang Hi truyền vào gặp.
Sau một lúc lâu, chợt nghe được bên trong vọng ra tiếng Khang Hi: "Truyền Dận Chân vào!" Dận Chân chỉnh đốn lại áo bào, sửa sang lại thắt lưng áo rồi đi theo Lý Đức Toàn vào Thượng thư phòng, thỉnh an Khang Hi, lại hành lễ tượng trưng với Hùng Tứ Lý (Hùng Tứ Lý là Tổng sư phụ nam Thư phòng). Gần đây, Khang Hi rất coi trọng vấn đề cấp bậc lễ nghĩa, suốt ngày phê bình tật xấu này của các hoàng tử, cho nên Dận Chân phải làm cho đủ lễ.
Khang Hi cau mày, hỏi: "Giờ này, ngươi không đi luyện cỡi ngựa bắn cung, đến Thư phòng làm gì? Nơi đây chẳng lẽ là chỗ dạo chơi hay sao?"
Thấy Khang Hi nổi giận vì mình, Dận Chân vẫn không vội giải thích, trước tiên dập đầu thỉnh tội, sau đó mới nói: "Nhi thần đúng ra đi tới phủ Dụ Thân Vương học tập súng đạn với hoàng bá phụ, không ngờ trên đường gặp cuồng đồ hành hung." Tiếp đó kể lại hai năm rõ mười những gì xảy ra ở khu Bắc Quán cho Khang Hi nghe.
Sau khi Khang Hi nghe xong, gương mặt tỏ ra đăm chiêu, nửa cười nửa không hỏi dò: "Chư vị thấy thế nào? Nên xử lý mấy người Mông Cổ đó thế nào?"
Đông Quốc Duy mới gia nhập Thư phòng không lâu, không kìm giữ được thái độ thản nhiên như mấy vị còn lại, tranh nói trước: "Nô tài cho rằng, dù Cát Nhĩ Đan lấn lướt Đại Thanh ta, triều đình vẫn phong tước Vương, đã đủ chứng minh lòng khoan dung của