Làm sao Phúc Toàn không biết câu này của đại a ca lợi hại chỗ nào chứ? Nếu ông kiên trì giữ sách lược cố thủ phản kích ban đầu, như thế rất có thể sẽ bị chụp một cái mũ bỏ mặc an nguy của quân vương, sợ kẻ địch, sợ đánh trận. Nhưng nếu lúc này mà tùy tiện xuất kích, thắng còn được, bại thì chắc chắn sẽ phải gánh vác cái danh phụ lòng quân vương, muôn đời không thể rửa sạch. Phúc Toàn chỉ trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Về trận chiến này, hoàng thượng có thánh ý gì không?”
Sách Ngạch Đồ khụ một tiếng rồi đáp: “Trước khi đi hoàng thượng chỉ dặn rằng, tướng trước trận tiền có thể không nghe quân mệnh. Chiến sự nơi tiền tuyến biến hóa khôn lường, hết thảy đều phải nghe theo sự định đoạt của Dụ thân vương."
Quả bóng này đá tới đá lui, rốt cuộc vẫn lăn về chỗ Phúc Toàn. Áp lực đè lên người Phúc Toàn giờ phút này là quá lớn, ông chau mày, cân nhắc hồi lâu rồi bất đắc dĩ lên tiếng: “Trước mắt xem ra, khẩn yến nhất vẫn là long thể của hoàng thượng được an khang. Nếu hoàng thượng đã không yên lòng về chiến sự, vậy cũng chỉ còn cách tốc chiến tốc thắng mới có thể khiến hoàng thượng an tâm về kinh điều dưỡng thôi.”
Trên mặt đại a ca không khỏi lộ ra ý cười bỡn cợt, y thầm nghĩ trong lòng: “Nếu sớm biết hiện tại thế này, sao trước kia còn như thế?”
Phúc Toàn nhìn chăm chú vào địa đồ trước mặt thật lâu, sau đó ông nói: “Sáng sớm ngày mai, lập tức ra lệnh phát binh. Theo ý ta, nhân mã phân làm ba đường, trung lộ do ta tự mình suất lĩnh, đại a ca, Sách tướng, Minh đại nhân, các vị hộ tống ta hành sự ở trung quân. Địa thế bên cánh phải quả thật có phần gian nguy, đành vất vả ngũ đệ, hai vạn người mà đệ mang đến trang bị gọn nhẹ tiến công đột kích. Cánh trái do Tô Nỗ, Bành Xuân suất lĩnh nhân mã đường bộ, đi vòng phối hợp tác chiến và tùy thời công kích đà thành, nghĩ cách đột phá một lỗ hổng, từ đó cánh trái và trung lộ sẽ đồng thời công kích. A Mật Đạt, A Lạt Ni cố thủ ở doanh địa, các doanh còn lại đóng quân tại chỗ bất động!”
Phúc Toàn vừa dứt lời, đại a ca đã nhảy ra ngay: “Đại soái, cánh trái có vẻ còn hơi yếu, Dận Thì chờ lệnh suất lĩnh cánh trái! Xin đại soái phê chuẩn!”
Bản thân Phúc Toàn chính là cố ý giữ đại a ca ở trung quân, như thế đương nhiên bản thân ông và Sách Ngạch Đồ có thể áp chế được y. Nếu để y một mình suất lĩnh một cánh quân, với tính nết này của hắn còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu. Phúc Toàn khoát tay áo bảo: “Đại a ca sốt ruột lập công, rất cả can đảm. Nhưng ngài đừng có quên, chức trách của ngài là phó soái, phải phụ giúp bản vương hiệu lệnh ba quân, không thể chỉ phô ra cái dũng của kẻ thất phu!” Câu này quả thực là xuyên tim, nặng nề cực kì, đại a ca khẽ hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Đông Quốc Cương thấy cục diện có hơi xấu hổ đành lên tiếng giải vây: “Lời đại a ca cũng không sai, quân số bên cánh trái thuộc quyền quản lý của Tô Nỗ và Bành Xuân chỉ có mỗi sáu ngàn binh, nếu tiến đánh đà thành, binh lực đúng là hơi yếu thật. Không bằng để ta lãnh binh, lại điều thêm hai ngàn người từ trung quân bổ sung vào, vương gia ngài thấy thế nào?”
Phúc Toàn cân nhắc một lát, bèn gât đầu đồng ý với đề nghị của Đông Quốc Cương. Đúng lúc này, lại nghe Dận Chân lên tiếng: “Đại soái, vừa rồi tất cả các tướng đều có việc phải làm, nhưng chỉ sót có mỗi cháu kìa. Dận Chân thống lĩnh Hỏa Khí Doanh chờ lệnh xuất chinh!”
Giọng Phúc Toàn hơi nghiêm khắc: “Ta đã nói rồi, các doanh còn lại đóng quân tại chỗ bất động!” Đảo mắt nhìn lại, thấy Dận Chân đầy mặt ấm ức và thất vọng.
Phúc Toàn không khỏi dở khóc dở cười, giọng cũng mềm hẳn, ông nói: “Tứ a ca, cháu còn nhỏ tuổi, tiền tuyến này đao thương không có mắt, đi theo bên cạnh ta quan sát tình hình chiến sự được không?”
Dận Chân thấy giọng của Phúc Toàn đã mềm nhũn, đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, lập tức nói: “Đại soái, hoàng a mã đã để cho cháu đến tiền tuyến này, chắc chắn là muốn cháu rèn luyện nhiều hơn trong quân đội. Trong lều trung quân này, quả thực Dận Chân không đủ kiến thức, không thể xen mồm, ở lại trung quân cũng vô ích! Vả lại, suất lĩnh hai cánh trái phải đều là mãnh tướng từng lập chiến công hiển hách của đại Thanh ta. Có câu “thầy giỏi mới có trò giỏi”, hai cánh trái phải đều có lệnh tiến công đà thành, theo ngu kiến của Dận Chân, mấu chốt của chiến dịch này chính là ở khoản công kích bằng súng đạn. Dận Chân thân là thống lĩnh Hỏa Khí Doanh, đây là chức trách, cũng là sở trường của cháu, kính xin đại soái phê chuẩn!”
Vừa rồi Phúc Toàn mặc dù bác bỏ đề nghị của
đại a ca, nhưng đối mặt với lão tứ mà mình yêu mến nhất, rốt cuộc ông vẫn mềm lòng. Nhưng ông thực sự không thể an tâm Dận Chân mới tòng quân đã ra trận ngay như thế, nếu lỡ xảy ra sai sót thì biết làm sao? Cánh phải là Thường Ninh, binh nhiều tướng mạnh, hơn nữa xem quan hệ giữa Thường Ninh với Dận Chân cũng không tệ, hẳn Thường Ninh sẽ chú ý chăm lo cho Dận Chân. Nhưng cánh phải có địa hình hiểm yếu, là nơi dễ thủ khó công, khắp nơi toàn là bùn lầy nên cánh phải này không phải là nơi hợp với trang bị nặng nề như súng đạn. Cái mà Dận Chân gọi là sở trường kia cũng không thể dùng đến. Ngược lại, cánh trái có thể cân nhắc, xét về bối phận thì Đông Quốc Cương xem như ông bác của Dận Chân, tương lai của nhà họ Đông về sau cũng chỉ dựa vào Dận Chân. Vì thế chắc chắn Đông Quốc Cương sẽ ra sức bảo vệ sự an toàn của tứ a ca. Vả lại, vừa rồi Đông Quốc Cương cũng đưa ra đề nghị bổ sung thêm binh mã, vừa khéo có thể cử Nội Hỏa Khí Doanh đi, địa hình bên cánh trái cũng tốt, là nơi có khả năng đột phá. Nếu Dận Chân có thể đánh một trận mà nổi danh, Khang Hi chắc chắn sẽ vui mừng hết sức, Dận Chân lại luôn thân thiết với ông, nếu đại a ca còn gây sự, ông cũng có thể mượn sức Dận Chân để cân bằng tình thế.
Quyết định xong, Phúc Toàn lập tức quay sang Đông Quốc Cương và bảo: “Đông công, tứ a ca đã sốt ruột được rèn luyện, ta cũng không tiện gạt bỏ tấm lòng này của nó. Liệu Đông công có nguyện dẫn tứ a ca cùng Hỏa Khí Doanh và Tiên Phong Doanh theo cánh phải tấn công không?”
Đông Quốc Cương đương nhiên đáp ứng ngay. Chỉ là điều này đã khiến đại a ca tức điên, không tiện gạt bỏ tâm ý của Dận Chân, nhưng hết lần này đến lần khác không phê chuẩn đề nghị của mình? Đấy là cái đạo lý chó má gì vậy?
Dận Chân nghe được thì hưng phấn cực kì, hắn đáp: “Đa tạ đại soái phê chuẩn. Hỏa Khí Doanh có trách nhiệm bảo vệ trung quân, Dận Chân chỉ dẫn hai trăm người, một nửa Hỏa Khí Doanh là được.”
Phúc Toàn khẽ gật đầu, ông đáp: “Cũng được, thế để Khang Khách Lạt và quân đội sở thuộc của hắn bổ sung làm hộ vệ cho cháu nhé!”
Cách bố trí như vậy làm Dận Chân vui mừng quá đỗi, có viên mãnh tướng như Khang Khách Lạt này, phần thắng lại đề cao không ít cho xem.
Đêm đó, Phúc Toàn triệu tập tất cả mọi tướng lĩnh từ tam phẩm trở lên lại, thương lượng lập kế hoạch, cũng bố trí sắp xếp tỉ mỉ mọi vấn đề quân vụ.
Sáng sớm hôm sau, quân Thanh phân ra ba cánh trái, trung, phải, chia binh xuất phát. Bảo Trụ, Hải Ngọc, Mục Sâm vây lấy Dận Chân trước lúc xuất phát, điều này làm Dận Chân phiền muộn chết đi được. Nhất là Bảo Trụ, nằng nặc bắt Dận Chân đổi áo lót trong thành giáp mềm. Một thân trang phục này, Dận Chân ước chừng cũng phải gần hai chục kí, cũng may ở thời đại này thân thể của hắn đã rèn luyện đến mức rắn rỏi lắm rồi. Mặc dù vậy, Dận Chân vẫn cảm thấy bị đè cho khó thở.
Đông Quốc Cương nhìn bộ dạng của Dận Chân, lão nói như than thở: “Tứ a ca thật oai hùng, nếu hoàng hậu Hiếu Ý Nhân ở trên trời có thể tận mắt nhìn thấy, chắc chắn người cũng sẽ vui mừng lắm.”
Dận Chân nghe mà chua xót, chỉ là trước mặt người khác hắn không tiện bộc lộ cảm xúc nên chỉ đáp: “Đông công, Dận Chân là con trai của hoàng ngạch nương, chắc chắn sẽ không làm hoàng ngạch nương mất mặt." Đông Quốc Cương mỉm cười gật đầu. Hắn để Dận Chân bọc hậu, Khang Khách Lạt ở giữa, còn mình thì suất quân đi đầu. Dận Chân cho Hải Ngọc dẫn theo một trăm binh sĩ của Hỏa Khí Doanh và bốn xe hỏa pháo đi theo sau Đông Quốc Cương.
Trong quá trình hành quân, mắt phải của Dân Chân cứ nháy liên tục, làm hắn cũng hoảng hốt không thôi, chỉ có thể tự an ủi mình rằng, đây chỉ là vì mình quá căng thẳng mà thôi. Nhìn Bảo Trụ đi bên cạnh, mặt hắn cũng đanh lại, làm Dận Chân thầm buồn cười. Ngược lại Mục Sâm trông rất bình tĩnh tự nhiên, chung quy vẫn là người trải qua chiến sự nhiều năm có khác.