Editor: Cỏ
"Phốc ——"
Phía sau truyền đến tiếng cười Chu Dương. Giang Úc nghe thấy mặt đen xuống, hắn đạp đạp ghế Vân Lục. Vân Lục giật mình, phản ứng lại, nhìn về phía Lâm lão sư, lúng túng lộc cộc nói: "Lão sư, có thể... Có thể."
Lâm lão sư sau khi nghe xong, không trả lời, mà nhìn về phía bàn ba phía sau.
Vân Lục quay đầu theo nhìn xem, Trình Tiêu trên mặt mang theo tươi cười, lại như là muốn khóc, ánh mắt lập loè, thường thường nhìn Giang Úc.
Lúc này, Lí Viên khinh phiêu phiêu mà nói: "Tần Tiểu Điệp không phải cũng yêu cầu phụ đạo sao? Gần gủi lâu đài a, Trình Tiêu phụ đạo cậu ấy không phải tốt hơn?"
"Thế nào cũng phải đổi chỗ ngồi phụ đạo sao? Chị gái, chị tốt như vậy?"
Vân Lục phản ứng lại.
Theo lý thuyết thành tích cô không liên quan đến Tình Tiêu lắm, hoặc là phải nói thành tích cô rất kém cỏi, Trình Tiêu mới càng đắc ý, như thế nào cô ta sẽ thật sự đáp ứng phụ đạo cô.
Lại nhìn ánh mắt Trình Tiêu nhìn Giang Úc.
A.
Có thể là hy vọng cô cùng Giang Úc không ngồi cùng bàn?
Lúc trước cô xin được ngồi cùng Giang Úc, Trình Tiêu vẫn luôn khuyên cô nói, Giang Úc không dể ở chung...
Rồi sau đó, cô ở chỗ lớp trưởng thấy được một phần xin biểu, Trình Tiêu, cũng là xin được ngồi cùng Giang Úc.
Cũng là từ lúc ấy, Vân Lục đại khái biết Trình Tiêu đối Giang Úc có cái tâm tư gì.
"Được, vậy như vậy quyết định, Giang Úc, cậu... Nói được thì làm được a." Lâm lão sư còn có chút không yên tâm, nhìn Giang Úc liếc mắt nhiều thêm một cái. Giang Úc lạnh lùng hừ một tiếng.
Một tiếng này gần ở bên tai, Vân Lục khó khăn ngồi xuống, nếu không phải vì không muốn ngồi cùng Trình Tiêu, cô nhất định sẽ kiên trì đổi chỗ.
Đổi một chỗ làm vệ sinh dễ dàng một ít.
Xong tiết tự học, Giang Úc ném một chồng sách cho Vân Lục, tay chống trên bàn, âm trắc trắc mà nói: "Tự mình đánh dấu những chỗ không hiểu, tiết tự học buổi tối giải thích cho cậu."
Nói xong, liền đẩy ghế Vân Lục, Vân Lục bất đắc dĩ cả người dán vào cái bàn, để cho đại thiếu gia đang nổi nóng đi ra ngoài.
Chờ hắn vừa đi, Vân Lục mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, dựa ra sau.
Mỗi lần cùng Giang Úc ở chung, cô đều tiêu hao một nữa sức lực.
Lí Viên hút yakult, quay đầu lại nhìn cô cười.
Vân Lục: "Cười cái gì?"
Lí Viên dựa sát vào cô, "Tớ nghĩ tới hôm thứ bảy trong phòng bida, còn có ngày đó hắn đưa cậu về, dọc đường đi, có hay không phát sinh cái gì?"
Vẻ mặt bát quái.
Vân Lục lắc đầu.
Trừ bỏ hắn nhìn tiếu khu nhà cô ghét bỏ, còn có thể phát sinh cái gì?
*
Chu Dương cắn sandwich mở WeChat thanh toán, bên cạnh, Giang Úc cầm kẹo mút, xé mở giấy gói kẹo, khuôn mặt tuấn tú vẫn cứ có thể thấy được lệ khí.
Chu Dương liếc hắn một cái, cười nhạo. Cửa hàng tiện lợi bên ngoài, không ít nữ sinh mờ ám chọc chọc nhìn ba người Giang Úc.
Giấy gói kẹo xé rách, Giang Úc ngậm kẹo, thuận thế kéo mũ choàng lên, một thân lạnh nhạt đi ra cửa kính, Hứa Điện uống sữa chua, cùng Chu Dương liếc nhau, Hứa Điện cười nói, "Muốn mua một lọ sữa chua cho bạn cùng bàn hay không? Úc ca."
Phía trước.
Giang Úc ấn di động, thân mình dừng lại.
Hắn đầu ngón tay ấn ấn màn hình, sau nói: "Không cần."
Ai phải mua cho cô.
Hứa Điện cười, Chu Dương cũng cười, "Vậy không cần đi."
Hai người đi ra ngoài, ba người dưới ánh mắt dân chúng đi lên bậc thang, ngồi trên hành lang ba người, là ban lớp trưởng.
Lớp trưởng thấp giọng nói: "Thật dọa người, không nghĩ tới Giang Úc cư nhiên sẽ muốn giúp Vân Lục học bổ túc."
Ủy viên thể dục trả lời: "Nhưng không phải cậu nói Trình Tiêu chủ động muốn giúp Vân Lục bổ sao? Trình Tiêu này làm chị thật đúng là khá tốt."
"Đúng vậy, chính là bởi vì như vậy, cho nên tớ mới có cảm giác dọa người, thiếu chút nữa đắc tội Giang Úc."
Ba người nói chuyện không nhỏ, cúi đầu, hoàn toàn không thấy ba người Giang Úc. Ba người nghe xong đối thoại, quay ra hành lang.
Chu Dương tấm tắc một tiếng, "Úc ca."
"Nghe thấy không? Thiếu chút nữa cậu mất đi tiểu bạch thỏ ngồi cùng bàn."
Giang Úc nhét túi, hàm chứa đường, một câu không nói, đôi mắt hẹp dài rủ xuống, âm âm u một mảnh.
Đầu hành lang bên kia, đi lại hai người, ôm sách bài tập, bộp bộp vài tiếng, sách bài tập rơi xuống trên mặt đất. Trình Tiêu cùng Tần Tiểu Điệp hoảng loạn ngồi xổm, nhặt sách bài tập, Trình Tiêu lúc ngồi xổm xuống, theo bản năng nhìn Giang Úc bên này.
Nhìn thấy hắn hạ mi mắt, đôi mắt hẹp dài rủ xuống, cô nhanh cúi đầu, chuyên tâm nhặt sách bài tập.
Tóc không buộc lại, phiêu phiêu, rũ trên vai.
Nhặt nhặt, phía trước tối sầm lại.
Trình Tiêu ngẩng đầu, đối diện đôi mắt Giang Úc, cô liền sửng sốt.
Ngay sau đó, trong lòng nảy lên một chút vui sướng. Giang Úc hư hư ngồi xổm, đôi mắt không hề có độ ấm nhìn cô, nửa ngày, hắn cầm kẹo mút, hỏi: "Là cậu nói với lớp trưởng muốn giúp em gái học bổ túc?"
Trình Tiêu lòng tràn đầy vui sướng còn lan tràn, theo bản năng diễn kịch: "Đúng vậy, em gái tớ thành tích không tốt, trong nhà sốt ruột, tớ liền nghĩ....."
"Cậu sao lại xen vào việc của người khác như vậy?" Giang Úc lạnh lùng đánh gãy.
Trình Tiêu yết hầu run run, sắc mặt trắng bệch. Cô há miệng thở dốc, còn muốn nói, Giang Úc lại mở miệng, hắn cầm sách bài tập, thong thả ung dung vỗ vỗ mặt Trình Tiêu, "Thành tích Vân Lục không tốt, nhưng cậu ấy so với cậu xinh đẹp..."
"Về sau lại xen vào việc người khác, tôi cho cậu ngồi hành lang."
Trình Tiêu ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt.
Đem sách bài tập ném vào trong lòng ngực Trình Tiêu, Giang Úc đứng lên, tay nhét túi, nghênh ngang mà đi.
Liếc mắt một cái cũng không.
Chu Dương cùng Hứa Điện liếc nhau, cười cười, cũng từ bên cạnh Trình Tiêu đi qua, Chu Dương nhìn Giang Úc nhảy xuống hành lang, hướng cửa hàng tiện lợi mà đi.
Chửi một tiếng, cười hỏi: "Đi làm gì a? Không phải mới vừa ra sao?"
Hứa Điện: "Đi mua sữa chua cho bạn cùng bàn a."
Chu Dương tấm tắc vài tiếng.
Đi mua sữa chua cho bạn cùng bàn a.
Bạn cùng bàn hắn, là Vân Lục.
Là đứa em gái làm bao người chán ghét.
Trình Tiêu nghe lời này, đầu ầm ầm ầm vang, cô cảm giác bầu trời đang tối dần, màu sắc thực khủng bố. Tần Tiểu Điệp càng là, cả người phát run, hồi lâu, mới duỗi tay đỡ Trình Tiêu, "Đứng lên đi...."
*
Một quyển bài tập đặt ở trên bàn, sau đó Trình Tiêu lướt qua, để một quyển, một tiếng không nói. Vân Lục cầm lấy sách bài tập, nhìn bóng dáng Trình Tiêu.
Lí Viên cắn bánh quy, nắm tay Vân Lục, "Chị cậu làm sao vậy? Giống mới vừa lên đoạn đầu đài, dựa vào."
Vân Lục lắc đầu, "Không biết."
Bất quá cô rất ít nhìn thấy Trình Tiêu như vậy, ngày hôm qua ở trong sân nháo thành như vậy, tối hôm qua Trình Tiêu còn đưa cô tổ yến, đầy mặt tươi cười, muội muội muội muội mà kêu, thập phần thân mật.
Ghế dựa bị đẩy một chút, Vân Lục phản xạ tính đứng lên, lén lút quay đầu lại nhìn một cái.
Giang Úc cũng liếc nhìn cô một cái, sau lạnh mặt đi vào, ngồi xuống, nam sinh cao lớn, mỗi lần vừa ngồi xuống, Vân Lục bên này ánh sáng lập tức liền sẽ bị che hơn phân nửa.
Cô cũng ngồi xuống theo, một lọ sữa chua đặt trong tay cô.
Vân Lục sững sờ, quay đầu.
Giang Úc ngậm kẹo, nâng cằm, "Uống."
Vân Lục: "Tớ.... Không thích uống sữa chua."
Giang Úc: "....."
Thao!!!!!
Thao!!!!!
Hắn mặt lại thay đổi, Vân Lục chạy nhanh nói: "Tớ cho Lí Viên, cậu ấy thích..."
"Cậu dám!" Nam sinh tới gần cô, đôi mắt hẹp dài âm u nhìn chằm chằm đôi mắt cô, hai người rất gần, Vân Lục hô hấp tức khắc cứng đờ, đầu óc choáng váng.
Bộ dáng cô ngơ ngác, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, phấn nộn phấn nộn. Giang Úc nhìn cô như vậy, khí lập tức liền không có.
Đen mặt, ngồi trở về.
Bá đạo mà nói: "Uống đi, nào có nữ hài tử không thích uống sữa chua."
Vân Lục: "....."
Tớ không thích a.
Phía sau, Hứa Điện dùng bút gõ lưng Vân Lục, ẩn ẩn mang theo ý cười: "Sữa chua vị dâu tây cũng không tệ lắm."
Chu Dương: "Không uống Úc ca lại phát hỏa nga."
Vân Lục: "....."
Lí Viên ở phía trước, sống lưng cứng đờ, dựng lỗ tai, một cử động nhỏ cũng không dám. Cô ngồi cùng bàn, khiếp sợ răng muốn rớt. Đã lâu, cô nghĩ.
Tiếp cận Giang Úc, cũng... Cũng không phải cái gì chuyện tốt.
*
Sữa chua thật sự không thế uống được, vẫn là yakult uống ngon, cảm giác dính dính, còn có kia pha vị dâu tây. Vân Lục khó khăn uống trong lòng muốn phun trào.
Giang Úc chơi game, ngẫu nhiên quét mắt liếc cô một cái, cô hoàn toàn không che dấu, ghét bỏ chính là ghét bỏ. Giang Úc tức giận hung mãnh vung súng, thu hoạch không ít đầu người, không mở giọng nói, mở nói liên tiếp thao thao thao...
Xong