Editor: Cỏ
Nhìn gương mặt uỷ viên giải trí Tiêu Tinh dính đầy đậu xanh, Vân Lục mới nhớ tới, người này từ thời học sinh thường đối cô chỉ chỉ trỏ trỏ, kéo ban kết phái, cô lập cô. Cô ta là người đi đầu, cũng là người bạn Trình Tiêu kết giao lâu dài nhất.
Lúc này, Tiêu Tinh đời trước kiêu ngạo đến cực điểm, thật đúng là chật vật a.
Toàn bộ nhà ăn tựa như nhấn nút tạm dừng.
Giang Úc không nói lời nào, chỉ là che trước người Vân Lục, cũng làm người kinh sợ. Tiêu Tinh không hiểu tự dưng Giang Úc lại đi bảo vệ người khác, nhưng nhìn Giang Úc đã làm cô run như cầy sấy, sắc mặt trắng bệch phát run, thậm chí bắt đầu rơi lệ.
Cô chỉ vào Vân Lục: "Nó tạt tớ."
"Nó tạt tớ."
Nói liền gắt gao bắt lấy cánh tay Trình Tiêu, đậu xanh trên người cô so Trình Tiêu nhiều hơn, Trình Tiêu sợ dính vào, có chút né tránh, nhưng lại có quá nhiều người nhìn, Trình Tiêu còn phải nỗ lực tiếp tục giữ gìn bản tính thiện lương, cô không dám nhìn Giang Úc.
Buổi sáng đã bị giáo huấn một lần, lúc này, cô nhìn Vân Lục: "Em, mới vừa rồi Tiêu Tinh không phải cố ý, chỉ là đứng không vững, cho nên mới luôn chạm vào...."
"Đừng đi ra." Giang Úc đột nhiên lên tiếng, đánh gãy lời Trình Tiêu, chỉ thấy Giang Úc tay chống mặt Vân Lục, đẩy cô ra sau.
Vân Lục vẫn luôn muốn từ sau lưng hắn nhô đầu ra, bị hắn mấy phen đẩy trở về, cô thật sự muốn một ngụm cắn đứt bàn tay hắn.
Tay nam sinh có chút mềm, không, cũng không tính mềm, ngón tay hắn thon dài, mang theo một cổ nhàn nhạt hương chanh, khớp xương rõ ràng, ấn cô, giống như ấn một con mèo.
Mặt cô còn không lớn bằng bàn tay hắn.
Sau nhiều lần, bầu không khí đột nhiên thay đổi, tất cả mọi người không lên tiếng nhìn Giang Úc ấn mèo nhỏ Vân Lục, Vân Lục một bàn tay lo lắng náo áo đồng phục hắn, như vậy ước lượng, Vân Lục chỉ tới bả vai Giang Úc, cô là lùn a.
Nhưng là, cũng rất đáng yêu a.
Những nam sinh nữ sinh vây quanh xem diễn nhịn không được nghĩ.
Đặc biệt là cô lộ mặt hai lần, lại bị đẩy trở về, cô còn hung hăng trợn mắt....
"Shit." Chu Dương che mắt, thực sự có điểm đáng yêu, lần trước nói, cô thực sự có điểm đáng yêu.
Hứa Điện cười ôm cánh tay, kêu người phụ trách nhà ăn tới, xử lý việc này.
Giang Úc đẩy đẩy nghiện rồi, buông xuống giữa mày mang theo mấy phần ý cười, thực mịt mờ, nhìn không ra.
"Còn có muốn ăn cơm hay không?" Giang Úc hỏi.
Vân Lục ở phía sau hắn, mềm như bông mà trả lời: "Đương nhiên muốn, cậu có thể hay không tránh ra?"
Giang Úc: "......"
Lão tử che chở cậu a!!!
Che chở cậu a!!
Bằng không cậu đã sớm bị túm đầu!!
Đau lòng.
Chỉ chốc lát sau người phụ trách nhà ăn còn có lão sư tới, không biết Hứa Điện nói như thế nào, chỉ nói Vân Lục bưng chè đậu xanh không cẩn thận đụng vào Tiêu Tinh, Tiêu Tinh không cẩn thận bị chè đậu xanh đổ lên người, Trình Tiêu cũng thế. Tiêu Tinh còn muốn cãi lại, Hứa Điện lấy di động, click mở video cho cô xem.
"Thấy không, cậu một đường đụng người ta."
Trong video, động tác kia của Tiêu Tinh, người sáng suốt đều nhìn ra cố ý, trích không rõ.
Tiêu Tinh chảy nước mắt, không dám tin.
Trình Tiêu chạy qua khuyên cô, cứ như vậy đi, vì thế, việc này cứ như vậy qua đi.
Trình Tiêu nâng Tiêu Tinh, chật vật đi ra nhà ăn, đi phía trước, sắc mặt cô tái nhợt nhìn Giang Úc cùng Vân Lục, từ động tác bọn họ nhìn ra, rõ ràng là Giang Úc chủ động tiếp cận Vân Lục.
Cô một hơi hung hăng đổ trong lòng, xuống cầu thang đều thiếu chút nữa té ngã.
Nhà ăn nhanh chóng khôi phục bình thường.
Vân Lục cùng Lí Viên tiếp tục xếp hàng múc cơm, ba người Giang Úc đi theo phía sau, hạc trong bầy gà, làm phía sau không ai dám bước lên.
Mặt khác hàng khác kín người hết chỗ, duy bọn họ nơi này, phía sau trống rỗng.
Lâm Du ở hàng bên kia, ngừng một chút, cuối cùng buông khay, đuổi theo đi xuống cầu thang, đi tìm Trình Tiêu.
Lí Viên đau lòng muốn bệnh: "Lục lục a, chè đậu xanh a...Lát tớ chia cậu một nửa đi."
Vân Lục nâng khay, ừ một tiếng, cô tuy rằng rất thích, nhưng không tới cái loại đặc biệt thích thích đến mức không ăn liền phát điên.
Nhưng Lí Viên muốn, cô sẽ.
Lí Viên một bên đứng, một bên quay đầu cùng Vân Lục nói chuyện, nhìn dáng người cao cao Giang Úc, Giang Úc cúi đầu xem di động, một bàn tay cầm khay.
Thần tình lạnh lùng, nhìn không ra sẽ đối Vân Lục chiếu cố.
Nhưng hắn chính là chiếu cố a.
Lấy cơm xong, Vân Lục cùng Lí Viên tìm một bàn ngồi xuống, mới vừa ngồi xong, đối diện liền ngồi tiến vào ba người, đúng lúc là Chu Dương Hứa Điện, còn có Giang Úc. Hứa Điện đỡ mắt kính, cười nhìn Lí Viên: "Chúng tớ có thể ngồi không?"
Cách mắt kính, cũng có thể nhìn thấy đôi mắt hơi dài của Hứa Điện, Lí Viên mặt đỏ lên, nhanh gật đầu: "Có thể, có thể, có thể."
Vân Lục: "....."
Dưới gầm bàn, đầu gối cô bị đụng phải một chút, Vân Lục sửng sốt, cầm chiếc đũa thăm dò.
Đầu gối Giang Úc cách cô rất gần.
Cô lại ngẩng đầu, nhìn Giang Úc.
Giang Úc thu hồi di động, chiếc đũa đặt vào khay xương sườn của cô, "Lấy hai cái cho tôi."
Trên bàn ăn cơm động tĩnh tạm dừng, vài người đồng thời hướng nơi này quét tới.
Giang Úc hai tay gác trên bàn, một bàn tay cầm chiếc đũa, còn duy trì động tác.
Biểu tình vẫn như cũ lạnh nhạt, ngữ khí kiêu ngạo.
Nhưng cũng có điểm quen thuộc.
Vân Lục không hiểu hắn lấy tự tin ở đâu ra.
Yên lặng dời khay.
Cúi đầu ăn cơm.
Giang Úc: "......"
Thao?
Bên cạnh, Chu Dương cùng Hứa Điện nhịn cười, Chu Dương gõ khay mình, "Tớ có, Úc ca cậu muốn không"
Muốn cái rắm.
Giang Úc đen mặt Vân Lục, cô ăn đến ngon lành.
Hắn chiếc đũa trực tiếp đi qua, không khách khí gắp hai miếng xương sườn của cô, nghĩ nghĩ, lại gắp đi cái đùi gà duy nhất của cô.
Vân Lục động tác ăn cơm dừng lại, ngơ ngác nhìn khay đồ ăn thiếu đi món mặn.
Cô ngẩng đầu, nhìn Giang Úc.
Trong miệng nhét đầy cơm, phình phình, nhưng không nói lời nào.
Giang Úc trong miệng cạp đùi gà, bị cô thấy, sửng sốt.
Đặc biệt là nhìn biểu tình kia, càng sửng sốt.
Như thế nào cảm giác ủy khuất?
Hắn cắn đùi gà, hầu kết giật giật , giây tiếp theo, hắn cầm khay Chu Dương, từ bên trong gắp một cái chân heo, còn có bốn miếng thịt cá, sau đó lại gắp đùi gà Cung Bảo duy nhất trong khay Hứa Điện, toàn bộ để vào khay Vân Lục.
( Đùi gà Cung Bảo: 宮保雞丁 món ăn vùng Tứ Xuyên, Trung Quốc)
Ngữ khí vẫn kiêu ngạo như cũ, "Ăn đi."
Vân Lục: "Không thích ăn cá."
"Không thích gà Cung Bảo."
"Chỉ muốn ăn đùi gà."
Giang Úc: "......"
Phụt.
Chu Dương phun một tiếng, cười ha ha. Hứa Điện đem đũa duỗi đến khay Vân Lục, "Kia trả lại cho tớ đi..."
Giang Úc gõ đũa xuống.
Hứa Điện: "......"
Lí Viên lập tức đem món mặn cho Hứa Điện, "Cậu cũng ăn!"
"Ha ha ha ha ha ha, mẹ nó, các cậu quá khôi hài." Chu Dương nằm bò cười rộ lên.
Cười ra nước mắt.
*
Cơm nước xong, trở lại lớp học, vừa lúc nghỉ trưa. Đương nhiên, trở về chỉ có Vân Lục cùng Lí Viên, trong phòng học đã có không ít người nằm bò ngủ.
Các cô vừa vào, một ít không ngủ đang nhỏ tiếng nói chuyện, tức khắc ngưng lại.
Nâng con mắt trộm nhìn Vân Lục.
Trình Tiêu cùng Tiêu Tinh đã thay đổi đồng phục, Tiêu Tinh nhìn Vân Lục, lập tức đem đầu xoay qua, Trình Tiêu hướng Vân Lục mỉm cười.
Vân Lục không phối hợp diễn kịch, chỉ nhìn đến trên mặt bàn nhiều thêm một túi sữa bò, WeChat tích kêu, Trình Tiêu đã phát WeChat tới.
Trình Tiêu: Em, ngượng ngùng, sữa bò cho em.
Trình Tiêu: Chị xin lỗi nha, Tiêu Tinh cũng không phải cố ý.
Vân Lục không trả lời, đem sữa bò nhét vào ngăn bàn, nằm bò bắt đầu nghỉ trưa. Trình Tiêu ở phía sau, thấy rõ ràng, cô nhấp môi dưới, cảm giác thập phần bất lực.
Cô gửi tin nhắn cho Trình Kiều.
Mà lúc này, Trình Kiều mặc váy dài tới đầu gối mới vừa may xong, cầm túi nhỏ, dẫm lên giày cao gót vào phòng, Một khung hình lớn được đặt bên cạnh tủ khóa ở hành lang lối vào, mặt trên bao trùm một tầng giấy mỏng, Trình Kiều thong thả ung dung đổi giày, nghiêng đầu nhìn khung ảnh, hỏi dì Tiêu: "Cái gì vậy? Ai gửi?"
Dì Tiêu quay đầu lại nhìn một cái, lập tức xoay trở về, tiếp tục chà lau tay vịn cầu thang, nói: "Mới vừa đưa tới, không biết là ai đặt."
Trình Kiều nga một tiếng, "Vậy mở ra nhìn xem, bà hỏi qua Xương Lễ chưa?"
Bà ta thuận thuận váy, đem túi nhỏ đặt trên sofa. Dì Tiêu tiếng nói thấp một ít, trả lời: "Còn không có, tôi nghĩ ngài trở về tự mình mở."
"Ân." Trình Kiều khom lưng, biểu tình tự nhiên xé mở lớp giấy mỏng, lớp giấy màu trắng xé nát, trong khung ảnh hình ảnh lộ ra.
Một nữ nhân xinh đẹp mặc sườn xám màu lam
Nhìn đến gương mặt kia.
Trình Kiều sắc mặt trắng nhợt, cả người lui về phía sau hai bước, đụng vào sô pha phía sau. Bà chỉ vào khung ảnh, đột nhiên cảm xúc hỏng mất, thét chói tai: "Vân Lục đặt có phải hay không? Là nó, nhất định là nó."
"Đồ đáng chết! Không giáo dưỡng! Quả thực không thể nói lý." Trình Kiều miệng vỡ mắng chửi người, tay vịn sô pha run bần bật.
Trong khung ảnh nữ nhân khuôn mặt tinh xảo giống như nghệ sĩ, mỉm cười nhìn bà ta, giống trào phúng bà trong lòng liền thấp thỏm bất an.
Dì Tiêu kinh ngạc, lần đầu tiên nhìn thấy Trình