Editor: Cỏ
Tiết này là tiết ngữ văn, lão sư tuổi còn trẻ mà đầu đã bạc trắng, vì thế nên cạo luôn thành đầu trọc, đám học sinh đều kêu hắn là lão đầu hói.
Ông ta không giống lão sư toán học thong thả ung dung bước vào, mà cường ngạnh nện bước tiến vào, chuyện thứ nhất sau khi vào lớp ông ta làm là quét ánh mắt cực kỳ sắc bén nhìn đám học sinh phía dưới, nhìn xem bọn nữ sinh có tô son phấn hay không, nhìn xem bọn nam sinh có thành thật hay không.
Khi ánh mắt xẹt qua Giang Úc, ông ta nheo mắt lại, Giang Úc lười biếng ngậm kẹo que, dựa vào lưng ghế, cùng lão sư đầu trọc đối diện. Bộ dáng cực kỳ kiêu ngạo, đầu trọc lão sư đen mặt, lại nhịn xuống, di chuyển tầm mắt, nhìn bọn nam sinh khác.
"Hứa Điện, bỏ chân xuống, đừng nghĩ rằng tôi không thấy." Chọn anh em Giang Úc, giết gà dọa khỉ.
Phía sau ách một tiếng, đôi chân dài gác lên lưng ghế Vân Lục thu trở về. Vân Lục phía sau lập tức liền nhẹ nhàng, cô ngồi thẳng thân mình.
Mắt nhìn Giang Úc ngậm kẹo bên cạnh, cô há miệng thở dốc, muốn nói một tiếng cảm ơn...
Nhưng là lời nói đến bên miệng liền lưu trở về, vô duyên vô cớ nói cảm ơn, hẳn là rất kì quái.
Bất quá cô có chút vui vẻ, ít nhất cô có mở miệng xin lỗi, đời này không giống đời trước bị giáo huấn.
Sau khi chỉnh đốn bầu không khí trong lớp, đầu trọc lão sư bắt đầu dạy, phấn viết trên bảng đen xoát xoát xoát, Vân Lục cầm bút nghiêm túc ghi lại, phía sau sột sột soạt soạt truyền đến chút thanh âm, phía sau lưng bị nhẹ chọc một chút, Vân Lục ngẩn người, cầm bút quay đầu lại.
Trước gương mặt Hứa Điện mang mắt kính tinh xảo, hắn cầm một cái túi ở cửa hàng tiện lợi, ném tới trước mặt cô.
"Chị mày cho mày."
Nghiêng đối diện, Trình Tiêu nằm bò cười với cô, chỉ vào túi, khẩu hình tỏ vẻ: "Ăn...."
Giờ khắc này, nếu không phải trải qua đời trước bi thảm, cô sẽ bị kỹ thuật diễn của Trình Tiêu lừa. Chị gái yêu thương cỡ nào a.
Chu Dương dựa vai Hứa Điện, nhướng mày nhìn cô.
Một bộ dáng xem diễn kịch.
Nếu là đời trước, cô khẳng định sẽ quăng cái túi này, sau đó thu hoạch sự chán ghét của bọn họ, thỏa mãn mong muốn của Trình Tiêu. Cô nhìn túi ở cửa hàng tiện lợi, nghĩ thầm tất cả đều được mua bằng tiền của cha cô, không thể ném, cô duỗi tay cầm cái túi.
Cô không nhìn vào gương mặt Trình Tiêu, mà đối Hứa Điện nói: "Cảm ơn chị ấy giùm tớ."
Nói xong, cô xoay người, nhét túi vào trong ngăn kéo. Hứa Điện nhướng mày, không tiếng động nhìn mắt Chu Dương, Chu Dương cười một tiếng: "Hiếm lạ, còn nói cảm ơn."
Bọn họ nhìn thấy Trình Tiêu vì cô em gái Vân Lục này làm rất nhiều chuyện, nếu không phải ác ý cự tuyệt thì chính là một câu cảm ơn cũng không có, gương mặt Vân Lục giống như đi đồi nợ, không bao giờ cười.
Vân Lục cầm lấy bút, tiếp tục ghi chép, cũng nghe thấy lời Chu Dương nói. Cô mím môi, rũ mắt nhìn cái túi trong ngăn kéo.
Sau khi nhét túi vào ngăn kéo, bụng cô lộc cộc một tiếng, động tác cứng đờ.
Tốt.
Giữa trưa cô hít khí no rồi, không đi nhà ăn ăn cơm. Hiện tại lại đói bụng, còn kêu rột rột, cô chần chờ, bụng lại kêu một tiếng.
Giống như chuông báo, đúng giờ nhắc nhở cô, Vân Lục nuốt nước miếng, nhìn lão sư trên bảng nghiêm túc viết chữ, sờ trong ngăn kéo, tìm kiếm trong túi, chỉ chốc lát sau, rút ra một cái bánh mì, cô dựng cuốn sách thẳng lên, cúi đầu cắn một ngụm.
Bánh kem bơ phô mai ăn siêu cấp ngon, cô lại cắn một ngụm, lại đụng phải ánh mắt Giang Úc, cô ngừng lại.
Hắn nghiêng nghiêng dựa vào bàn, môi mỏng chuyển động, que kẹo lăn lộn. Vân Lục có chút ngượng ngùng, quay đầu ra bên ngoài, sột sột soạt soạt tiếp tục ăn...
Tóc đuôi ngựa phi thường hỗn độn, rũ vài sợi xuống dưới. Giang Úc rút que kẹo trong miệng ra, nhìn cô, âm lanh mát lạnh: "Trên môi cậu đều là bơ."
Âm thanh hắn rất thấp.
Nhưng Vân Lục nghe được, sau lưng cô cứng đờ, lập tức duỗi tay, chạm vào bơ kem trên môi
Vân Lục: "......"
"Ha ha ha ha...." Chu Dương ở phía sau thấy được, nở nụ cười.
Vân Lục: "....."
"Quan hệ chị em hai người hòa hoãn?" Lâm Du cách Trình Tiêu một cái đường đi, tình huống phía trước như thế nào hắn thấy rất rõ ràng, tay để trong túi, cà lơ phất phơ dựa ghế hỏi Trình Tiêu.
Tay Trình Tiêu trong ngăn kéo nắm , trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào: "Xem như vậy..."
Ngữ khí có điểm không xác định, cũng có chút ai oán, Lâm Du nghe được, nhướng mày, nhìn sườn mặt cô, Trình Tiêu lớn lên rất đẹp, da trắng, có khí chất, cũng đủ cao, rất hấp dẫn. Nhịp tim Lâm Du tim đập loạn, hắn che ngực, không để nó đập nhanh hơn.
Biết Lâm Du vẫn nhìn mình, Trình Tiêu tận lực thay đổi biểu tình, tiếng cười Chu Dương đằng trước không có che dấu, trước đó Giang Úc nói chuyện với Vân Lục, nói câu gì đó ở chỗ này cô không nghe thấy, nhưng đã đủ làm cô khó chịu...
Rốt cuộc Giang Úc nói cái gì với Vân Lục....
Tại sao Chu Dương lại cười.
"Trình Tiêu, áo khoác cậu rớt."Tần Tiểu Điệp ngồi cùng bàn đưa áo khoác cho cô, Trình Tiêu nhận lấy, vẫn nhìn bốn người phía trước, Tần Tiểu Điệp nhìn cô cầm áo khoác, lại hỏi: "Đúng rồi vừa nãy cậu vội vã lấy áo khoác đi toilet làm gì?"
Trình Tiêu hoàn hồn, quay đầu nhìn Tần Tiểu Điệp, đôi mắt hoảng loạn, rất nhanh, cô cong mắt cười, "Không, tớ muốn đi tìm em gái, sợ em ấy bị