Editor: Cỏ
Trên hành lang lặng ngắt như tờ, yên tĩnh một mảnh.
Giang Úc đứng thẳng, thu tay đang đè nặng bả vai Vân Lục, ngậm thanh kẹo, tay nhét trong túi, xoay người liền đi. Bọn Chu Dương trên mặt không dám tin, đi ra cửa sau, vội vàng nhìn Vân Lục liếc mắt một cái, đuổi theo Giang Úc.
Tới chỗ ngoặt cầu thang.
Đệt.
Âm thanh chửi thề liên tục truyền đến.
Hành lang mới có một chút động tĩnh, Vân Lục nhìn nam sinh đi xa, áo khoác đồng phục trên vai tuột ra một chút, cô phản xạ duỗi tay chỉnh lại, trên áo mang theo mùi hương mát lạnh.
Cô giữ áo, bước hai bước, sau nhớ tới cái gì, nghiêng đầu nhìn qua.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Trình Tiêu có chút vặn vẹo, siết chặt áo khoác ngón tay như muốn bẻ gãy, mạch máu thật nhỏ nổi lên.
Trình Tiêu thấy cô nhìn qua, khuôn mặt sững lại, cứng đờ, khóe môi câu xuống, như muốn kéo ra một cái mỉm cười.
Vân Lục tâm niệm vừa động, nói: "Cảm ơn."
Quả nhiên.
Mới vừa nói xong, Mặt Trình Tiêu càng thêm vặn vẹo, siết áo khoác càng chặc. Nhưng cô ta còn nhả ra nụ cười khô cằn, "Em.. Em sao lại khách khí như vậy, chúng ta là người một nhà a."
A...
Vân Lục đáy lòng cười lạnh.
Cô quẹo vào phòng học, đi đến chỗ ngồi, lôi balo trong ngăn kéo ra, đem sách giáo khoa lung tung nhét vào. Đi đến trước mặt đầu trọc lão sư.
Đầu trọc lão sư nhìn cô, biết cô muốn xin nghỉ, mới vừa rồi chuyện bên ngoài ông đều đã biết, ấn tượng của ông với Vân Lục cũng một nữ sinh quá mức trầm mặc ít lời, hơn nữa xác thật có điểm khác người, nhưng ông cũng không sẽ giống toán học lão sư, nghĩ rằng Vân Lục như vậy..... như vậy.....
Ông ngược lại cảm thấy một học sinh trở nên như vậy, cùng gia đình có quan hệ, ông thả chân xuống, nói: "Em nhanh về nhà, tắm nước nóng, đừng bị cảm, việc này, thầy.... Thầy sẽ dò hỏi bọn họ."
Vân Lục nhấp môi dưới, há mồm: "Cảm ơn lão sư."
Cô nói có điểm khô cằn, bởi vì đời trước cô cùng lão sư rất ít thân cận, thậm chí không nhiều lời vài câu. Cô đời trước, căn bản liền không thân cận người nào.
"Em đi ạ." Lời này vừa ra, có vẻ càng thêm đáng thương, nếu như không phải lát nữa còn dạy học, đầu trọc lão sư không chừng tự mình đưa cô về nhà.
Hắn tự hỏi, làm như nghĩ tới cái gì, "Để chị em đưa em...."
Vân Lục đã đeo balo, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, khoác áo khoác Giang Úc ra khỏi phòng học. Trên người cô ẩm ướt dinh dính, rất khó chịu, nhưng đầu lại thanh tỉnh, lời Giang Úc nói cho cô một dũng khí, lời xin lỗi của cô rất hữu ích, hắn không có cho người tạt nước cô.
Xin lỗi, cảm ơn...Những từ ngữ lề phép này, đều là sẽ hữu dụng,cô siết chặt áo khoác, đi nhanh.
Lời Giang Úc nói.
Cô đã đắc tội với ai.
Cô nhất thời nghĩ không ra, đời trước cô nhận rất nhiều từ ngữ ác ý, bị cô lập, thoạt nhìn cô như là đắc tội với toàn thế giới, cả lớp, mọi người, trên thực tế cô ngoài những lời nói lạnh nhạt đối đãi Trình Tiêu thì cô cũng không có gây ra chuyện gì.
Không.
Với những người còn lại không phát ra thiện ý, không mỉm cười, không hữu hảo, có lẽ chính là đắc tội bọn họ đi.
Nhưng mà.
Ngay cả như vậy, đời trước cô cũng chỉ là bị Giang Úc kêu người giáo huấn mà thôi, chỉ tạt nước một lần, không có lần thứ hai.
Mà đời này lần thứ hai, tới đột ngột như vậy.
Bước chân cô dừng một chút.
Trước cây bạch dương đón gió tung bay, đời này lần này, là Trình Tiêu làm sao?
Vân Lục siết chặt quai đeo cặp sách.
Phía sau truyền đến tiếng Trình Tiêu kêu.
"Em gái, em đợi lát chị, chị gọi điện thoại cho chú... Chị...."
Bước chân Vân Lục nhanh hơn, hướng cổng trường đi đến, sân bóng rổ cách đó không xa, rầm rầm truyền đến âm thanh chơi bóng.
Cô vừa đi vừa quay đầu nhìn qua.
Giang Úc mặc áo màu đen trên quần vận động màu xanh vừa mới úp rổ, chân chạm xuống đất, cầm cổ áo quạt quạt, mồ hôi theo huyệt Thái Dương lăn xuống, hoàn toàn rơi vào trong cổ áo, hắn nhấp môi, chân chống cột bóng rổ nhướng mày, nghe Chu Dương nói chuyện. Giống như cảm nhận được ánh mắt Vân Lục, hướng nơi này đảo qua.
Vân Lục sửng sốt, lập tức di chuyển tầm mắt, chạy nhanh ra cổng trường.
Cô chạy ra không bao lâu, một thân ảnh cao gầy phía sau đuổi theo.
"Ách, hai chị em này, em chạy chị đuổi, Trình Tiêu cũng là không dễ dàng, vốn là con chồng trước đi theo mẹ gả cho Vân Xương Lễ, còn phải hầu hạ Vân Lục như vậy." Chu Dương nhìn cổng trường, không để bụng trêu chọc.
Giang Úc ngửa đầu, uống nước, không đáp. Một bên Lâm Du lại có chút khó hiểu, hắn ôm bóng, "Úc ca, cậu vừa nãy đem áo cho Vân Lục... Mặt, cậu là nhất thời nảy lòng tham hay là làm sao vậy?" Trên mặt hắn đối Vân Lục rõ ràng khó chịu.
Chu Dương ha ha cười, đoạt lấy quả bóng trong tay Lâm Du, nói: "Các cậu Úc ca đó là tâm huyết dâng trào, làm anh hùng cứu mỹ nhân."
Lâm Du a một tiếng: " Vân Lục như vậy? Cũng đáng để Úc ca anh hùng cứu mỹ nhân? Úc ca lòng thương người của cậu không có chỗ nào để rải hả?"
Giang Úc đóng nắp bình, nhấc mí mắt, ngữ điệu thanh thanh lãnh lãnh: "Đúng vậy."
Hắn không chút để ý trả lời, cực kỳ có lệ. Lâm Du lại cảm giác được áp bách, hắn ngậm miệng, một bên Hứa Điện túm cánh tay hắn, kéo lại, thấp giọng nói: "Úc ca chướng mắt Vân Lục, đem đồng phục cho nó, cũng như cứu chó cứu mèo vậy thôi."
Lâm Du trong lòng lúc này mới hơi thả lỏng.
Ở trong mắt hắn, Giang Úc muốn tìm, cũng là tìm Trình Tiêu. Nhưng nhắc tới Trình Tiêu, Lâm Du lại có điểm đau lòng, blah blah mà bắt đầu nói.
"Không phải, các cậu xem Trình Tiêu đáng thương bao nhiêu, luôn mặt nóng dán mông lạnh, nghe nói......"
Giang Úc đội mũ choàng, xoay người đi.
Lâm Du lập tức ngậm miệng.
Chu Dương cùng Hứa Điện buồn cười liếc hắn một cái, kéo hắn đuổi theo Giang Úc.
Vân Lục không có gọi điện thoại cho Vân Xương Lễ, cô đi ra cổng trường, chặn một chiếc taxi rời đi. Hơn nữa dặn dò tài xế nhanh chóng lái xe, tài xế giẫm mạnh chân ga, chạy đi. Vân Lục quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Trình Tiêu đứng ở cửa cầm di động .
Đợi lát nữa về đến nhà.
Trình Tiêu lại có chuyện nói.
Vân Lục có chút mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, địa chỉ nhà.
Tài xế xoay bánh lái, quay đầu lại chần chờ nhìn Vân Lục.
Vân Lục mở to mắt, dừng một chút, nói: "A.. Xin lỗi, làm ướt ghế chú rồi, lát nữa xuống xe con sẽ đền tiền"
Tài xế quay lại, cười hắc một tiếng, "Không có việc