Editor : Phương
Chuyện ở vũ hội Giáng Sinh có thể không tính , nhưng là chuyện của Chúc Dịch Vân Lục cảm thấy cô cần tính sổ vậy nên lại tiếp tục gửi tin nhắn.
Vân Lục:" việc của Chúc Dịch......."
Mới vừa gửi đi có vài giây, đầu bên kia Giang Úc giống như sợ cái gì đó, nhanh chóng gửi một tin nhắn .
Giang Úc: "Việc này tớ nhận, vậy nên muốn tớ xin lỗi cậu ta ?"
Lúc lâu sau, Vân Lục mới nhắn một câu: Tư tưởng giác ngộ rất cao.
Giang Úc: "Lão tử là sợ cậu kéo tôi vào danh sách đen!!" =)))
Vân Lục:"......."
Giang Úc: "Cậu đưa WeChat của cậu ta đây , tớ tự mình nói xin lỗi. Được rồi ,được rồi không nói chuyện nữa."
Vân Lục:"......"
Cô đưa WeChat của Chúc Dịch cho Giang Úc.
Bên kia, Giang Úc dựa vào trên quầy rượu , cúi đầu nhìn thấy dãy số vừa được gửi đến ,bĩu môi, cái trường học nát gì vậy khắp nơi đều có camera, mẹ nó.
Sau khi thêm WeChat của Chu Dịch liền nhắn cho cậu ta một cái biểu tượng cảm xúc : " xin lỗi".
Giang Úc: "Vân Lục đang tức giận nên tôi mới cùng cậu xin lỗi."
Giang Úc:" lời nói kia không thay đổi, cậu tự biết mà giải quyết cho tốt."
Ở bên này , Chúc Dịch nhìn mấy tin nhắn được gửi đến, nửa ngày sau mới nhắn lại một câu
Chúc Dịch: "Cậu rất sợ Vân Lục"?
Giang Úc: "Phi, một chút đều không sợ!"
Chúc Dịch:"...... Phải không?"
Giang Úc đem cậu ta xóa bỏ.
Hắn không sợ, không có sợ ! Một chút đều không sợ!
Cất điện thoại xoay người cầm một chai rượu vang đỏ, mở ra , rồi đi đến ban công ngồi xuống .
Nhìn xuống bể bơi lộ thiên ở bên dưới , thời tiết này vẫn có người ở đấy bơi lội, hắn nhấp một ngụm rượu vang đỏ.
Nghĩ đến Khâu Linh Thải, liền thấy bực bội. Từ lúc đó đến nay, không biết làm sao vẫn không chịu từ hôn .
Không biết cô ta đang suy nghĩ cái gì trong đầu nếu còn tiếp tục như vậy , chỉ có thể đối phó Khâu gia, gia tộc suy sụp, còn dám nghĩ đến chuyện hôn ước ?
A.
*
Qua năm mới trở về trường học, Vân Lục mới gặp Chúc Dịch.
Hai người một người ở cửa trước , một người ở cửa sau, đều dừng bước chân, ôm sách vở trong ngực.
Nhìn đối phương vài giây , Vân Lục quay người vào bên trong phòng học, Chúc Dịch cũng đi theo.
Triệu Huệ giành chỗ cho hai người họ , nhìn thấy liên tục vẫy tay .
Vân Lục đi qua , Chúc Dịch cũng đi theo.
Đến nơi, Vân Lục ngồi xuống, nhìn Chúc Dịch, Chúc Dịch hướng Vân Lục mỉm cười, ra hiệu.
Vân Lục không khách sáo, dẫn đầu đi vào, Chúc Dịch theo sát ngồi xuống, cậu cúi đầu, có điểm trầm mặc.
Vân Lục mở sách ra, một lát sau, nói: "Giang Úc đã xin lỗi cậu chưa?"
Chúc Dịch nhớ tới cái tin nhắn.
Sau đó gật đầu: " Đã xin lỗi tớ rồi."
Vân Lục ừ một tiếng: "Tớ cũng phải nói tiếng xin lỗi với cậu."
Chúc Dịch nhanh chóng xua tay: "Không cần, không cần, cậu ta sai chứ có phải cậu sai đâu ."
Cũng là tớ sai .
Vân Lục cười một cái, mọi chuyện đều bắt nguồn từ cô mà ra nên cũng chả nhiều lời nữa.
Chúc Dịch thở ra một hơi, cầm bút, không nhìn lên nữa.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, Chúc Dịch cùng với Vân Lục vẫn là bạn bè tốt , vẫn có lời đồn họ là người yêu của nhau nhưng Chúc Dịch lại không còn dám có tâm tư khác .
Thời gian qua thật nhanh, nháy mắt đã tới tháng sáu.
Đối với Vân Lục thì không có gì khác nhưng là đối với lớp 12 của nhất trung Lê thành đây là một năm quan trọng.
Đời trước ,Trình Tiêu vốn là muốn ra nước ngoài học, sau lại không biết vì lý do gì không đi nữa, lại học đại học Lê thành một ngôi trường có hàng trăm năm lịch sử.
Trình Tiêu thi đậu, quả thực là làm rạng danh Vân gia.
Hai ngày thi đại học này.
Trình Kiều gửi WeChat cho Vân Lục ,nói: "chị con đang rất lo lắng đấy, nơi chị con báo danh là Đại Học Lê thành trường tốt như vậy, đậu được quá là khó."
Trình Kiều: "Vẫn là giống con mới tốt, không cần kiểm tra trực tiếp xuất ngoại du học luôn."
Lời này nhìn thì bình thường thực tế là đang khoe với Vân Lục, còn mỉa mai cô thành tích không tốt chỉ có thể đi du học.
Vân Lục xem xong , không nhắn lại .
Vân Xương Lễ buổi tối gọi điện thoại cho cô, trong giọng nói cũng mang theo một chút lo lắng,cũng là có chút mong chờ.
Chờ mong kia, cùng với cha mong con gái của mình thi đậu một trường đại học tốt thành người xuất sắc là giống nhau.
Cuối cùng, Vân Xương Lễ còn nói thêm câu: "May mắn Lục Nhi là con xuất ngoại nếu không cha lại phải càng lo lắng hơn, con đi thật đúng là làm cho cha thở ra một hơi."
Như là đang nhớ lại lúc cô còn nhỏ hoặc là đoạn tình cảm cha con trước kia nhưng giờ chỉ còn là hồi ức, là kỷ niệm đã qua mà thôi.
Tình cảm của hai người sớm đã đạm bạc như nước.
Vân Lục không muốn nói nhiều, chỉ nói là đang vội, liền cúp điện thoại.
Sang tháng sáu tháng bảy, Cambridge có rất nhiều chứng chỉ cần thi cùng với rất nhiều chương trình học nâng cao.
Cô vội đến chân không kịp chạm đất.
Thẳng đến đầu tháng bảy, Viên gửi cho Vân Lục một cái tin nhắn WeChat: "ha ha ha ha mau chúc mừng tớ đi, tớ thi đậu đại học Lê Thành rồi, ha ha ha ha ha ha thật không thể tin được mà, mau chung cùng tớ vui đi, ha ha ha ha ha...."
Vân Lục sửng sốt, đột nhiên bật cười.
Cô lập tức nhắn lại : "Chúc mừng cậu ha ha ha ha vậy là không cần đi nơi khác rồi."
Viên: " Đúng đúng đúng, nghỉ hè tớ sẽ đi sang Anh chơi với cậu ha ha ha ha,nhớ đón tớ nhé."
Vân Lục: "Được , ai không tới là chó con."
Viên: "Tớ chắc chắn sẽ không phải là chó con đâu. Lên lớp 12, Hứa Điện cùng Chu Dương đều xuất ngoại, hai người kia thật ra đã sớm thi đậu Harvard, trâu bò thật ."
Chuyện Hứa Điện cùng Chu Dương đi Harvard cô đều biết.
Không đợi Vân Lục trả lời, Viên đã nhắn thêm