Editor: Cỏ
Phòng Vân Lục ở lầu ba, cô đi lên lâu nhìn những viên gạch lát sàn bằng đá cẩm thạch có hoa văn hoa hồng có chút không thích ứng, bởi vì đời trước lầu ba đã từng sửa chữa qua, trang hoàng thành phong cách Trình Tiêu thích, gạch màu trắng gạo, nội thất các bức tường bên ngoài và bức tường bên trong đều thành loại Trình Tiêu, lại cũng là loại cô ghét nhất, nhưng cô đấu tranh không thành.
Cha cuối cùng đồng ý Trình Tiêu, bắt đầu cải tạo lầu ba thành phong cách cô ghét nhất, cô ở cái nhà này dần dần mất đi cảm giác tồn tại.
Chậm rãi bị đuổi ra ngoài. Vân Lục sờ soạng sô pha, sô pha là màu vàng nhạt, là cô cùng cha đi lựa.
Lúc trước trang hoàng, cũng là cô cùng cha xem bản vẽ, mẹ thích hoa hồng, cho nên cô chọn hoa hồng văn đá cẩm thạch.
Thập phần xinh đẹp, cũng làm cô có thể thời khắc nhớ tới mẹ. Lúc ấy cha hiểu cô, nhưng.... Từ khi Trình Tiêu bước vào thay đổi, hủy diệt hết thảy dấu vết. Đời trước cô quậy một trận rất lớn, thiếu chút nữa cùng Trình Tiêu đánh nhau, nga, hẳn là cô đánh Trình Tiêu.
Trình Tiêu là người như vậy, sẽ không đánh cô, Trình Tiêu chỉ biết bị đánh sau lớp mặt nạ đáng thương.
Sau đó, tai ương chính là cô Vân Lục.
Vào phòng.
Vân Lục đi tắm rửa, cởi áo khoác Giang Úc, áo khoát đồng phục cùng áo màu trắng bên trong nữa trên ướt đẫm, để ngừa cảm mạo, cô tắm nước ấm, ra mồi hôi, ăn mặc quần áo ở nhà đi ra. Ngồi trên mép giường lau tóc, nhìn khắp nơi.
Nhìn căn phòng cô từng yêu thích nhất.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Vân Lục đem khăn lông treo trên cổ, đi mở cửa.
Ngoài cửa.
Là Trình Kiều, bà ta mặc váy dài màu đen, trên mặt mang ý cười, bưng chén canh đen tuyền, "Vân Lục, uống chút canh gừng."
Biểu tình bà ta ôn nhu, giống một người mẹ tốt.
Vân Lục nhìn bà.
Trình Kiều mỉm cười nói, "Cha con rất lo cho con, vì thế con nhất định phải uống."
Đời trước mỗi lần chỉ cần Vân Lục không nghe lời, Trình Kiều liền lấy Vân Xương Lễ ra áp chế, mà cố tình, nhắc tới đến Vân Xương Lễ, Vân Lục liền sẽ càng khó chịu, phản kháng càng lợi hại hơn, thậm chí đẩy đồ vật kia ra, làm đổ vỡ. Sau đó Vân Lục liền sẽ bị Vân Xương Lễ mắng.
Trình Kiều cùng con gái bà kịch bản giống y như nhau.
Vân Lục cầm khăn lông tay, duỗi tay, dưới nụ cười của Trình Kiều, cầm chén canh gừng. Lui về phía sau hai bước, cô khô khốc nói: "Cảm ơn."
Phanh đóng cửa lại.
Trình Kiều lại lần nữa sửng sốt.
Vào phòng, Vân Lục để chén canh gừng trên bàn, ngồi vào sô pha, tiếp tục lau tóc, không tính toán uống.
Kỳ thật, mặt trái mặt phải, cũng không khó như vậy.
Trình Kiều xách váy, đi xuống lâu, bảo mẫu vừa lúc tiếp điện thoại, bà ngẩng đầu nhìn Trình Kiều, quay đầu lại nói với người trong điện thoại, "A, đúng vậy, phu nhân lên lầu đưa tiểu thư canh gừng, tiểu thư đã uống, dạ.. được..."
Nghe bảo mẫu nói, Trình Kiều sững lại vài giây.
Nó uống.
Thật sự.
Điện thoại tới Trình Kiều, đầu kia Vân Xương Lễ tiếng nói có chút thấp, "Vân Lục thế nào?"
Trình Kiều lấy lại tinh thần.
"Nhìn còn ổn, con bé đi tắm rửa, em đem canh gừng cho con."
Vân Xương Lễ: "Không nháo?"
Trình Kiều cắn chặt răng, cười nói: "Không đâu...."
Vân Xương Lễ cười một cái, "Nhưng thật ra hiểu chuyện."
Trình Kiều cắn răng phụ họa: "Đúng vậy, đều nói, sẽ hiểu chuyện, buổi tối trở về ăn cơm sao? Anh muốn đi đón Trình Tiêu sao? Không cần đón, nó đi xe buýt về là được"
"Anh đi đón" Vân Xương Lễ trả lời, tắt điện thoại.
Âm thanh tút tút truyền đến, Trình Kiều nắm microphone nửa ngày không buông.
Vân Lục thay đổi.
Thật sự làm nhân tâm hoảng sợ.
Sợ cảm mạo, Vân Lục còn thuận tiện mở máy sưởi, lau khô tóc xong, Vân Lục đi đổ chén canh gừng, bưng chén không ra, thấy áo khoác giường. Vân Lục chần chờ, để cái chén rỗng xuống, cầm di động, tìm kiếm một chút.
Tìm kiếm WeChat Giang Úc.
Cô cảm thấy cô nên giặt sạch áo khoác rồi trả cho hắn, nhưng nói không chừng hắn không cần cái áo khoác này. Nếu hắn bỏ, cô cũng không cần thiết giặt sạch.
Giang Úc với cô, vẫn luôn là mây ở trên trời.
Trước nay cô không có nửa điểm hy vọng xa vời, nhìn khung chat WeChat, làm cô nhớ tới đời trước đã gửi những tin nhắn đó.
Xấu hổ nhàn nhạt giấu trong tim. Vân Lục hít một hơi, click mở, soạn tin.
Vân Lục: Cảm ơn cậu.
Vân Lục: Áo khoác tớ giúp cậu giặt?
WeChat này là khai giảng, lão sư yêu cầu thêm. Vân Lục cũng không biết đời trước vì cái gì Giang Úc không xóa cô, nhưng cô biết, phía sau là Giang Úc che chở cô.
Miệng rất khó nói cảm ơn, nhưng soạn tin nhắn thật ra nhẹ nhàng rất nhiều, cảm ơn cậu ba chữ rất nhanh liền đánh ra.
Bên kia.
Vẫn luôn không trả lời.
Thẳng đến sắc trời bắt đầu tối, dưới lầu truyền đến tiếng xe hơi, di động mới sáng lên.
Vân Lục chuẩn bị xuống lầu, vội vàng nhìn thoáng qua.
Giang Úc trả lời một chữ: Giặt.
Vân Lục tâm tình buông lỏng, buông di động, ra cửa. Hành lang cảm ứng đèn sáng lên, cô đi xuống lầu, đi đến lầu một còn có ba bốn bậc thang liền dừng lại, nhìn về phía ngoài cửa.
Vân Xương Lễ cha cô tay kéo tây trang, Trình Tiêu đi theo phía sau, hai người đi đến. Lúc này Vân Xương Lễ 42 tuổi, còn trẻ, khuôn mặt tuấn nhã, hơi hơi cười, hắn hướng nơi này nhìn.
Cha con hai thấy được lẫn nhau. Vân Lục nắm lan can thật chặt, cô đối với cha vừa thương vừa hận, đã từng cực kỳ sùng bái.
Sau lại, tình thương tan biến, chỉ còn lại hận ý mãnh liệt, hận ý biến đổi thành oán ý, ông là người đời trước cô hận nhất.
Hận ông không bảo vệ cô đến cùng, hận ông những cái đó năm không đi nhìn cô.
Cô sẽ không biểu đạt, cũng không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, sẽ không biểu tình quản lý, cho nên mỗi lần ông về nhà cô chỉ là âm thầm ở trong lòng vui vẻ, lại cái gì cũng không làm.
Mà ông lại không hiểu cô.
Có lẽ, không phải không hiểu, chỉ là ông luôn là bị Trình Kiều thổi gió bên gối.
Ánh mắt con gái trên cầu thang làm Vân Xương Lễ một chút sững sờ, ông tựa hồ thấy được trong mắt con gái mang theo oán ý? Vân Xương Lễ sửng sốt, há mồm, "Lục nhi?"
Thật lâu, thật lâu, Vân Lục cũng chưa lại nghe qua Vân Xương Lễ kêu như vậy. Về sau ông luôn là kêu Vân Lục mày quậy cái gì, Vân Lục mày nhìn chị mày mà học tập...
Vân Lục.
Vân Lục.
Mà Lục nhi là cách gọi mà ông với mẹ đã từng thân mật gọi.
"Ba." Vân Lục tiếng nói khô khốc, hô một tiếng.
"Xuống đây." Vân Xương Lễ lên tiếng, không biết có phải Vân Lục kêu thật sự mềm nhẹ hay không, hay là bởi vì ánh mắt Vân Lục , Vân Xương Lễ ngữ khí ôn nhu rất nhiều, không giống mấy ngày hôm trước, vẻ mặt hận sắt không thành thép.
Vân Lục đi xuống, chậm rãi tới gần Vân Xương Lễ.
Khuôn mặt cô không còn đen như trước, giống như cả thế giới đều thiếu nợ cô, biểu tình nhu nhu, vài sợ tóc mái dán trên má, mềm mại làm người tâm sinh thương tiếc. Vân Xương Lễ mềm lòng rất nhiều, theo bản năng duỗi tay, ôm Vân Lục.
Vân Lục sửng sốt, cô run rẩy đôi tay, ôm lấy Vân Xương Lễ.
Ông rốt cuộc cũng là cha cô, đời trước hận đến muốn chết cũng không thể quên ông đã từng để cô trong lòng bàn tay yêu thương.
Cha con hai thình lình xảy ra một cái ôm.
Cặp mẹ con phía sau sửng sốt, Trình Tiêu miết đầu ngón tay, nhìn về phía Trình Kiều, Trình Kiều trên mặt tươi cười cứng lại một chút, bà ta hướng nữ nhi khẽ lắc đầu.
Vân Xương Lễ vuốt tóc con gái, dừng một chút, hơi buông Vân Lục ra, cúi đầu nhìn cô: "Ngày hôm qua..Con có phải hay không đẩy ngã thiên kim Giang gia?"
Ôn nhu tràn ngập lập tức liền tan, Vân Lục dư quang liếc Trình Tiêu, trong lòng cười lạnh. Cômím môi nói: "Phải, nhưng con không phải cố ý."
"Vậy tại sao con không đỡ người ta dậy? Thuận tiện nói xin lỗi? Chị con nói con ở trong trường học bị khi dễ, chuyện này rõ ràng là Giang thiếu gia....." Vân Xương Lễ lại trách cứ lại đau lòng, lời càng nói càng trầm.
"Con xin lỗi." Vân Lục đột nhiên cất cao âm lượng.
Vân Xương Lễ ngừng lại.
Vân Lục đẩy ông ra, nâng cằm nói: "Con xin lỗi, hơn nữa... Chuyện này không phải thiệt gia Giang gia làm."
"Không phải?" Vân Xương Lễ còn nghi vấn mà hỏi lại.
"Đúng vậy, không phải hắn, là người khác."
"Vậy con có phải hay không đắc tội....."
"Không, con không đắc tội với ai, nếu có, con có lẽ chỉ