Hà Nội cách quê cô cũng không tính xa.
Ô tô đi hơn một giờ là tới.
Nhưng lần này ba bố cô phải vào nội thành nên thời gian kéo dài lâu chút.
Chủ yếu là do tình hình giao thông tắc nghẽn quá nghiêm trọng, vừa đi vừa dừng mất rất nhiều thời gian.
Đến nơi ba bố con xuống xe, Kiều Anh ngây ngẩn cả người nhìn bảng hiệu trường học "Đại học luật Hà Nội".
Chị cô kiếp trước học đại học sư phạm ra mà, sao giờ lại đổi trường học vậy.
Cô bất an hỏi chị cô: "Chị thi trường học nào vậy?"
Chị cô nhíu mày đang định trả lời bố cô đã trừng mắt nhìn cô nói: "Nhãi ranh, đến chị ruột thi trường nào cũng không biết, đầu không phải học nhiều ngu rồi đi?"
Kiều Anh rất muốn phản bác lời bố cô nói, nhưng lấy lý do gì đây.
Chẳng lẽ nói kiếp trước chị cô học sư phạm sao? Lúc đấy bố cô không cho cô là bệnh tâm thần ấy chứ.
Trong lòng bất mãn ngoài mặt cô vẫn phải cười gượng giải thích: "Con nhớ mấy năm trước, ước mơ của chị không phải làm giáo viên sao.
Vì sao đột nhiên lại thay đổi trường học vậy?"
Đổi nghề không quan trọng nhưng đổi trường thì anh rể cô làm sao bây giờ.
Hai người này nhưng yêu đương từ trong trường học nha.
Nếu không có anh rể thì hai cháu ngoại xinh xắn đáng yêu của cô làm sao sinh ra a.
Thật sầu chết cô.
"Đó là ước mơ từ mấy năm trước rồi.
Dạy kèm cho Bảo Anh một thời gian chị cảm thấy mình không thích hợp với nghề giáo viên này nên đổi thôi." Chị cô bình tĩnh trả lời.
Lại là tên béo Bảo Anh trọc họa, nhân duyên của chị cô mà xảy ra đường rẽ xem cô có đánh nát mông tên nhóc này không.
Kiều Anh âm thầm nghĩ.
Thấy Kiều Anh có vẻ không thích trường học của con gái lớn bố cô không cho là đúng nói: "Giáo viên cũng tốt nhưng tiền lương không cao.
Phải vào được biên chế mới ổn định chứ ký hợp đồng cũng chẳng ra sao cả."
Kiều nghe đến đây trố mắt, kiếp trước bố cô không phải nói như thế.
Cô nhớ bố cô nói gì tới, nào là nghề giáo viên làm thầy dạy người được xã hội tôn trọng.
Nào là lương không cao, không phải còn có dạy thêm kiếm thu nhập thêm sao.
Nào là công việc ổn định có thể làm đến già, có lương hưu.
Vân vân và mây mây cái tốt.
Thế mà kiếp này lại chê bai đến tận đây.
Cô lắc đầu không lên tiếng, dù sao đều đến ngày thi rồi làm gì còn có cơ hội thay đổi nữa.
Cô chuyển đề tài nói: "Con nghĩ trước tìm nơi trọ lại đã rồi tính tiếp."
Đề nghị này được bố và chị cô tán thành.
Nhưng đều đến cổng trường rồi không thăm quan một chút có vẻ rất đáng tiếc.
Nhưng đều là dân quê mới lên thủ đô nên ba bố con cô chỉ dám đứng ngoài nhìn vào thôi.
Nhìn đủ ba bố con ngồi lại vào taxi để di chuyển đến địa điểm thi.
Thí sinh có rất nhiều nên các trường đại học thường sắp xếp địa điểm ở những trường tiểu học, cấp hai hoặc cấp ba gần đó.
Trường thi của chị cô là một trường cấp hai cách đó không xa, đến nơi ở đó đã rất đông người rồi.
Xuống xe lúc sau ba bố con xác định địa điểm khớp với giấy báo dự thi mới yên tâm.
Quan trọng lúc này bây giờ là tìm nơi trọ lại qua hai ngày.
Kiều Anh chợt nhớ đến cô kiếp trước đi thi