Về phần Lục Trăn cuối cùng có nói cho Lục Yên biết chân tướng sự việc hay không, Lương Đình không biết được.
Hai cha con này giống như là đã hẹn nhau rồi, miệng kín như bưng, không hề nhắc tới chuyện này.
Bọn họ không nhắc tới, Lương Đình đương nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều, từ trước đến nay anh ta là chàng trai rất có chừng mực.
Trong tháng chín hoa quế tỏa hương khắp nơi, Lương Đình và Lục Trăn cùng nhau bước vào đại học Q, trở thành sinh viên đại học năm nhất lớp 2.
Một năm này, bọn họ cũng nghênh đón đợt huấn luyện quân sự cho tân sinh viên lần thứ nhất.
Cuộc sống đại học tốt đẹp mà tràn ngập cảm xúc mãnh liệt… dường như cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng.
Ban ngày huấn luyện quân sự phơi nắng dữ dội, bị các giáo quan lần đầu tiên dẫn dắt sinh viên điên cuồng “tàn phá”, ban đêm đi dép lào cùng mấy người anh em ra ngoài ăn khuya, uống bia… mọi thứ đều yên ổn.
Thẩm Quát và Lục Trăn không đối chọi gay gắt như thời cấp 3 nữa, sau khi lên đại học, hai chàng trai dường như đều trưởng thành hơn rất nhiều rồi.
Đúng vậy, đều là người lớn rồi, đâu có thể còn như trẻ con, cậu đánh tôi một cái, tôi đá cậu một cước…
Thời gian cũng bắt đầu trở nên nhạt nhẽo và nhàm chán.
Nhưng mà Lương Đình biết, cuộc sống của Thẩm Quát chắc chắn không vô vị.
Người ưu tú bất kể là ở đâu cũng tương đối bắt mắt. Tên tuổi thủ khoa tỉnh Bắc Thành khiến cho Thẩm Quát vừa vào trường liền trở nên sáng chói mắt.
Lúc huấn luyện quân sự, vị trí lớp của anh vừa vặn ở cổng thao trường, anh đứng hàng đầu, trên người mặc áo rằn ri khuôn phép mà ngay thẳng, hiện ra dáng người móc áo cao gầy mà thẳng tắp của anh, bóng lưng cao lớn rắn rỏi, ngũ quan anh tuấn.
Quả thật là quá bắt mắt.
Mỗi lần các cô gái đi ngang qua anh đều sẽ không kìm lòng được mà chỉnh sửa tóc tai, hoặc là xấu hổ nhìn anh vài lần.
Tròng mắt đen nhánh của anh nấp phía dưới bóng của mũ lưỡi trai rằn ri, nhìn thẳng phía trước, khắp toàn thân từ trên xuống dưới viết đầy chữ “người sống chớ đến gần”.
Phong thái lạnh lùng yên lặng ít nói này ngược lại khơi dậy ham muốn chinh phục của các cô gái.
Con gái tỏ tình với anh tấp nập không dứt, mỗi ngày sau khi giải tán, hoặc là ban đêm lúc tụ tập ca hát, anh luôn có thể nhận được thư tình của con gái…
Chuyện này khiến Lục Trăn rất khó chịu, cho nên không cần Thẩm Quát tự mình mở miệng từ chối, Lục Trăn sẽ kích động chạy tới, giúp anh ngăn cản hoa đào ---
“Tránh ra tránh ra! Tên này là đồ lừa gạt! Là một tra nam, đừng bị vẻ ngoài giả nhân giả nghĩa của cậu ta đánh lừa!”
“Đừng nhìn cậu ta bây giờ ra dáng lắm, bên trong rất xấu xa, bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa chính là nói cậu ta!”
“Sao các em gái còn chưa tin! Ôi, các cô chưa từng thấy đàn ông cao lớn đúng không, tôi biết rất nhiều anh đẹp trai, muốn yêu đương thì tôi giới thiệu cho cô, người này không được, không được không được! Diệp Già Kỳ lớp bên cạnh thế nào, anh em của tôi, giới thiệu cho cô?”
Lâu dần, các cô gái cũng bắt đầu loan truyền chuyện xấu của Lục Trăn và Thẩm Quát…
Có đôi khi Lương Đình nhìn sự nhiệt tình kích động này của Lục Trăn cũng bắt đầu hoài nghi, tên này không phải thật sự chán ghét Thẩm Quát nên mới phá chuyện tốt của người ta, anh ta là đang….
Giúp con gái anh ta bảo vệ đồ ăn đấy.
Buổi chiều nóng bức, Lục Yên từ dãy phòng học lớp 12 đi tới, đứng dưới cây nhãn thơm, trong tay cầm bức thư Lương Đình từ đại học gửi tới.
Tờ giấy rất mỏng, đặt ở trước mắt lộ ra ánh nắng ---
“Bố cháu thật sự là đang giúp cháu hái sao đấy.”
Người mà cô nhớ mãi không quên, Lục Trăn đều đang cố gắng bảo vệ vì cô.
Lục Yên và Lương Đình trở thành bạn qua thư từ cũng rất thần kỳ.
Một người chú dịu dàng lại khéo hiểu lòng người, ngược lại trở thành tri kỷ trong quá trình trưởng thành của cô.
Rất nhiều lúc, Lục Yên không nói được với Lục Trăn thì cô sẽ viết thư cho Lương Đình, nhất là thời kỳ lớp 12, bọn họ thư từ qua lại thường xuyên.
Thật ra cô có thể gửi tin nhắn cho Lương Đình, nhưng nhắn tin và viết thư có cảm giác hoàn toàn không giống nhau, hình thức viết thư cổ xưa thế này có thể mang đến một loại cảm giác thời gian tĩnh lặng và trang nghiêm.
Cô sờ giấy viết thư từ phương Nam qua tay nhiều người để tới phương bắc, nhẹ nhàng hít hà, phảng phất như có thể ngửi thấy nắng ấm phương Nam, gió nhẹ cùng hương hoa…
Còn có người mà cô nhớ mãi không quên kia.
Lương Đình cũng rất hiểu tâm tư của cô nhóc, cậu kiểu gì cũng sẽ thỉnh thoảng có một hai nét bút mang theo tin tức của Thẩm Quát, sơ qua, không để lại dấu vết…
Giống lơ đãng, lại như cố ý.
“Huấn luyện quân sự cậu ta được chọn làm người tiên phong đứng đầu, có vẻ rất có tinh thần.”
“Không biết có phải là ảo giác không, hình như cậu ta lại cao thêm, đã ở tuổi này rồi sao vẫn còn cao chứ!”
“Nghe nói đội bóng rổ mời cậu ta gia nhập, Lục Trăn cũng muốn gia nhập, bị từ chối rồi.”
…
Đôi câu vài lời này, đa số thời điểm, Lục Yên đều trực tiếp né tránh hoặc là không thèm đếm xỉa tới, nhưng trong ngày mùa đông, cô nhận được một phong thư cuối cùng của học kỳ này mà Lương Đình gửi tới, trên thư nói ----
“Mọi người tụ tập mở tiệc tối ở thao trường, rất hiếm thấy, Thẩm Quát lại hát một bài.”
Lúc Lục Yên nhìn thấy câu này, lần đầu tiên đáp lại lòng tốt của Lương Đình, cô gọi điện thoại cho anh ta.
Trong điện thoại, cô hiểu chuyện lần lượt hỏi thăm các chú các bác trong phòng ngủ của anh ta một lần, rốt cuộc ra vẻ như không để ý hỏi anh: “Anh ấy còn biết hát à, hát cái gì vậy.”
Lương Đình nhàn nhạt cười một tiếng, đi đến bên cạnh ban công.
Lá xanh bên ngoài ban công bị gió lạnh thổi lay động rì rào, Lương Đình mở loa ngoài điện thoại, nói: “Cháu nghe đi.”
“Nghe cái gì?”
“Tiếng gió thổi lá cây.”
Trong ngày mùa đông ở phương Nam, lá xanh thường mọc mới, sẽ không khô héo rơi rụng.
“Nghe thấy, chú nói Thẩm Quát hát một bài, là… bài gì.”
Lương Đình trêu cô nhóc đủ rồi, lúc này mới chậm rãi nói: “Cô ấy ở nơi xa xôi, dường như mượn gió nói với tôi.”
Anh ta khẽ hát.
Lục Yên ôm đầu gối ngồi bên cửa sổ, nhìn bông tuyết trắng nhẹ bay lả tả như lông ngỗng ngoài cửa sổ.
“Cô ấy ở nơi xa xôi, không thể về nhà nữa, trong giấc mơ của tôi lại thủy chung chỉ có cô ấy*.” (*: Bài hát “Cô ấy nơi phương xa” của ca sĩ Trương Học Hữu.)
Lục Yên che miệng lại, nước mắt thuận theo khe ngón tay chảy xuống…
Tình cảm vẫn luôn chôn giấu nơi đáy lòng trào ra như sóng triều.
Lương Đình rất săn sóc, không nói gì thêm, anh ta nghe thấy được hô hấp hỗn loạn của cô nhóc ở đầu bên kia điện thoại.
“Ngủ ngon.”
“Ừm.”
Anh ta cúp điện thoại xong, một mình đứng ở ban công, nhìn vào bóng đêm mông lung ngoài cửa sổ, hít sâu, bình ổn cảm xúc chua xót dưới đáy lòng.
Anh có một bí mật chưa từng nói ra.
Anh ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời đêm xanh đậm…
Mặt trăng đêm nay ứng với tâm sự của anh.
*
Cuối năm 2002, một trận virus SARS đáng sợ quét sạch Đại Lục Trung Quốc, ca đầu tiên được phát hiện ở phương Nam, sau đó mở rộng ra phạm vi cả nước thậm chí là toàn bộ Đông Nam Á.
Khoảng thời gian đó, bất kể là phương Nam hay phương Bắc, lòng người đều bàng hoàng, mỗi một người đi ra ngoài đều đeo khẩu trang.
Lục Giản cũng bảo các dì dùng nước khử trùng tiến hành khử trùng hoàn toàn trong ngoài nhà một lần, táo đỏ cẩu kỷ* trong ly giữ ấm của Lục Yên cũng đổi thành rễ bản lam*. (*: Củ khởi còn gọi là củ khỉ hay cẩu kỷ hay kỷ tử là tên gọi chung của ít nhất 2 trong số khoảng 90 loài thực vật của chi Lycium. Đó là Lycium chinense và Lycium barbarum. Chúng là hai loài thực vật có quan hệ gần trong họ Cà. **: Vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh.)
Hiện nay Bắc Thành đã phát hiện ra mười hai ca được chẩn đoán bị nhiễm, ba người chết, đồng thời số lượng này còn đang không ngừng tăng cao.
Rất không may, cùng với nhiệt độ không khí hạ xuống, Lục Yên dường như bị bệnh rồi, bắt đầu xuất hiện triệu chứng phát sốt và ho khan.
Lúc cô đến phòng y tế lấy thuốc thì bị phát hiện ra phát sốt, lúc ấy y tá lập tức liên hệ với bệnh viện Nhân Dân Bắc Thành.
Cho nên Lục Yên thậm chí còn chưa kịp liên lạc với Lục Giản thì đã bị bác sĩ và y tá lo sợ nhét vào trong xe đưa đi cách ly.
Lục Trăn ở trong trường dưới phía Nam nhận được điện thoại của bố, nói Lục Yên phát sốt bị cách ly, vận dụng tất cả quan hệ đều không cho gặp.
Hiện tại Lục Giản cũng nóng nảy giống như kiến bò trên chảo nóng, suýt chút nữa xông vào tòa nhà cách ly rồi.
Con gái bảo bối của ông bị nhốt ở nơi đó, ở chung với một đống bệnh tật hư ảo, nghĩ đến chuyện này, ông quả thật muốn điên.
Mặc dù bác sĩ nhiều lần giải thích với ông, sẽ không lây nhiễm cho nhau, đều là tách ra để cách ly, nhưng Lục Giản vẫn không yên lòng, sau đó trực tiếp nói với bác sĩ: “Ông muốn bao nhiêu tiền, bao nhiêu tiền mới có thể thả con gái tôi ra! Bao nhiêu tiền tôi cũng đưa cho ông!”
Bác sĩ cũng sắp báo cảnh sát rồi.
Loại tình huống này, Lục Giản luôn nhìn mưa gió đã quen cũng không có cách