Ngày hôm sau Lục Trăn quay về Bắc Thành, Lục Giản ở bên này bôn ba xung quanh cuối cùng có kết quả, bệnh viện đồng ý để người nhà gặp bệnh nhân một lần.
Nhưng mà bệnh viện cũng đưa ra yêu cầu: Chỉ cho anh trai thay đồ cách ly gặp mặt Lục Yên, Lục Giản và Mạnh Tri Ninh hơi lớn tuổi, sức đề kháng kém, không quá thích hợp để đến tòa nhà cách ly.
Buổi sáng xuất phát, Lục Trăn gửi một tin nhắn cho Thẩm Quát: “Tôi đi trước, địa điểm là tòa nhà thứ tư khu cách ly của bệnh viện Nhân Dân.”
Thẩm Quát: “Đã đến rồi.”
Lục Trăn ngồi trên xe, nhìn thấy tin nhắn này của Thẩm Quát, trong lòng tự nhủ cậu vẫn rất hăng hái, nếu tôi không nhắn tin cho cậu thì không phải là cậu uổng công à!
Lục Trăn leo lên xe của Mạnh Tri Ninh, trên đường đi, trong miệng Mạnh Tri Ninh lải nhải không dứt, căn dặn Lục Trăn, sau khi nhìn thấy em gái thì đừng khóc lóc giống như sinh ly tử biệt, làm tăng thêm sự căng thẳng của em gái, phải cổ vũ con bé, biết chưa?
Trong lòng Lục Trăn tràn đầy lo âu nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn nghe không vào lời của Mạnh Tri Ninh.
Bây giờ ở Bắc Thành phố lớn ngõ nhỏ đều có xe phun nước tiến hành khử trùng, cửa tiệm thuốc cũng trưng bày thùng nước rễ bản lam miễn phí, mỗi người trên đường đều đeo khẩu trang, đề phòng nhìn những người xung quanh, khiến cho bầu không khí căng thẳng.
Mỗi ngày trên TV đều có đưa tin tức bệnh nhân tử vong, Lục Trăn một lòng bất ổn, vô cùng căng thẳng.
Sau khi đến bệnh viện Nhân Dân, Lục Trăn gọi một cuộc điện thoại cho Thẩm Quát, hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
“Quay lại.”
Lục Trăn quay đầu, nhìn thấy trong vườn hoa đối diện tòa nhà, thiếu niên đứng trên bồn hoa, mặt không cảm xúc nhìn qua cậu.
Anh mặc một chiếc áo lông màu xám, khóa kéo mở rộng ra, bên trong là một chiếc áo len mỏng manh.
Cái cổ thon dài sắc nét, làn da trong gió lạnh mùa đông càng ngày càng tái nhợt.
Có rất ít người có thể mặc áo lông cồng kềnh mà đẹp trai bức người như vậy, có đôi khi, Lục Trăn cũng không thể không thừa nhận, Thẩm Quát rất đẹp trai, so với anh ta còn đẹp trai hơn một chút.
“Cậu tới lúc nào?”
Thẩm Quát ngẩng đầu, xa xa nhìn qua tòa nhà cách ly phía trước, màu mắt đen nhánh ----
“Đêm qua.”
“Má ơi! Sẽ không phải là tối hôm qua vừa xuống máy bay cậu liền đến, ngồi ở đây một đêm chứ…”
Thẩm Quát không trả lời, vẫn không chớp mắt nhìn qua tòa nhà phía trước kia: “Cô ấy ở tầng mấy?”
“Nghe bác sĩ nói, hình như là tầng 7, nhưng mà cậu không thấy được, phòng cách ly không có cửa sổ.”
Thẩm Quát biết là không nhìn thấy được, nhưng đêm qua vừa xuống máy bay anh liền đến đây.
Cho dù không nhìn thấy, nhưng có thể gần cô thêm một chút, trái tim anh mới có thể thoáng yên ổn một chút.
“Sau khi vào trong cậu nói cho cô ấy biết…”
“Tôi sẽ không giúp cậu chuyển lời gì đâu.”
Lục Trăn từ chối Thẩm Quát: “Lúc trước chia tay là quyết định của cậu, cô gái nhà tôi buồn rất lâu, bây giờ con bé thật vất vả mới vượt qua được, sống rất tốt, rất vui vẻ, tôi sẽ không để cậu quấy rầy con bé nữa.”
Hầu kết của Thẩm Quát chuyển động lên xuống, cuối cùng, anh vẫn nói: “Nói cho cô ấy biết, đừng sợ, đêm qua trên trời có rất nhiều sao…”
Có rất nhiều sao, còn có anh, anh ở đây cùng em.
Lục Trăn không đợi anh nói xong liền cúp máy, tức giận nhìn anh một cái, dựng ngón tay giữa lên với anh.
Mẹ nó, biết trêu chọc như thế, chẳng trách thời gian dài qua đi như vậy mà con gái anh vẫn cứ luôn nhớ mãi không quên.
Thật sự là tai họa.
Lục Trăn đi theo bác sĩ y tá đến phòng khử trùng của khu cách ly, thay đồ phòng hộ kín đáo như trong phim, sau đó tiến vào phòng bệnh cách ly.
Ở bên ngoài phòng bệnh, Lục Trăn cuối cùng gặp được Lục Yên.
Lục Yên mặc một chiếc áo len bệnh nhân gạch ngang có số, đáng thương ôm đầu gối ngồi trên giường bệnh.
Mũi cô hồng hồng, mắt ướt sũng, nhìn dáng vẻ này hình như vừa mới khóc xong, giống như một con thú nhỏ bị hoảng sợ.
Lục phủ ngũ tạng của Lục Trăn đều xoắn lại với nhau, anh kích động nói với bác sĩ: “Không phải bị bệnh sao! Sao lại mặc ít như vậy! Mặc ít như thế sao được!”
Bác sĩ giải thích: “Có hệ thống sưởi ấm, sẽ không lạnh.”
Lục Trăn kích động vỗ lên cửa sổ thủy tinh, gọi Lục Yên: “Bảo bối, bố đến rồi! Đừng sợ!”
Lục Yên nhìn thấy Lục Trăn, đáy mắt chứa ánh sáng, nhảy xuống giường, chạy đến đến phía trước cửa sổ, tay sờ lên lớp kính thủy tinh, kêu lên: “Bố điên rồi sao! Sao lại tới nơi này!”
“Bố tới thăm con! Con đừng sợ, bác sĩ nói còn mấy mục kiểm tra nữa, làm xong không có vấn đề gì thì có thể rời đi rồi! Con tuyệt đối đừng sợ, không sao đâu.”
“Trong nhà vẫn tốt chứ?”
“Ông bà đều không sao, chỉ là lo lắng cho con, mấy ngày nay bà đều không đến công ty.”
“Nghe nói Nam Thành cũng phát hiện mấy ca.”
“Đúng vậy, trường của bố cũng niêm phong rồi.”
Lục Yên do dự mấy giây, rốt cuộc hỏi: “Vậy… anh ấy vẫn tốt chứ? Không bị bệnh chứ, có ho khan gì không?”
“Ai?”
Lục Yên ngập ngừng, tay vặn góc áo, rốt cuộc thấp giọng nói lên tên của anh: “Thẩm Quát.”
“Hỏi nó làm gì.”
“Thì… tùy tiện hỏi một chút.”
Lục Trăn bĩu môi, tức giận nói: “Không phải lo cho nó, cho dù có tận thế thì tên đó chắc chắn là người chết cuối cùng, thành tinh đấy.”
Lục Yên đoán được Thẩm Quát chắc là không có chuyện gì, chậm rãi thở dài một hơi, lại nhớ tới gì đó, vội vàng nói: “Chuyện con nằm viện, bố đừng cho anh ấy biết.”
“Vì sao?”
“Không vì sao cả.”
Lục Yên ngồi trên băng ghế nhỏ lạnh như băng, ôm cánh tay gầy nhỏ, cảm xúc dường như có chút suy sụp: “Đừng cho anh ấy biết.”
Lục Trăn nuốt nước bọt, cố nén muốn nói cho cô biết tên kia đang ở ngay dưới tầng, nói: “Nói không chừng người ta vốn dĩ không muốn biết.”
Vẻ mặt Lục Yên càng thêm lạc lõng, dụi dụi mắt, viền mắt hồng lên một vòng.
“Ôi, con… bố thuận miệng nói thôi, con khóc cái gì.”
“Không có khóc.”
Lục Yên cố chấp quay lưng đi, sụt sịt: “Ai khóc, con mới không khóc đâu, bố nói đúng, có thể người ta vốn dĩ không muốn biết, thế nhưng lỡ như, lỡ như kết quả kiểm tra của con thật sự có cái gì đó… bố giúp con nói với Thẩm Quát, bố nói với anh ấy…”
“Bố sẽ không giúp con nói gì với nó hết.” Lục Trăn quả quyết từ chối, còn không quên mắng: “Ngu ngốc.”
Lục Yên rốt cuộc khóc thành tiếng: “Bố giúp con nói với anh ấy…”
Cô nức nở đứt quãng, cũng càng nghĩ càng khóc chịu, nước mắt càng ngày càng nhiều, trước vặt áo thấm ướt một mảng.
“Nói Lục Yên không sợ chết, chỉ sợ rằng cả đời này cuối cùng không gặp được người giống như anh ấy nữa, chỉ sợ cũng không có cơ hội… không có cơ hội gặp lại anh ấy một lần cuối cùng, không có cơ hội nói với anh ấy, nói vẫn không thể quên được…”
Cô gái đã khóc không thành tiếng.
“Bố sẽ không giúp con nói những lời này, muốn nói… thì con tự nói.”
Lục Trăn đưa điện thoại đến lỗ trò bên cạnh cửa sổ thủy tinh: “Điện thoại đã kết nối rồi, con tự nói với nó.”
Lục Yên đột nhiên ngẩng đầu, xông tới chặn lỗ tròn lại: “Không! Con không nói chuyện với anh ấy, nhanh cúp máy! A! Cúp máy cúp máy!”
Lục Trăn nhún vai: “Đã không còn kịp rồi.”
Điện thoại đã sớm kết nối rồi.
“Lục Yên.”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói hơi khàn của thiếu niên, kèm theo tiếng dòng điện lại càng trầm thấp hơn.
Lục Yên che miệng lại, ngây ngốc sững sờ tại chỗ.
Hai người gần như đã hơn nửa năm không nói chuyện rồi, chợt nghe thấy giọng nói của anh, Lục Yên có chút không biết làm sao.
Giọng nói của anh có chút thay đổi, trở nên… trở nên hơi không giống anh, không giống như thiếu niên trong sáng lúc trước.
“Lục Yên, anh ở đây.”
Hô hấp của anh rất nặng, nói chuyện tựa như dùng lực: “Đừng sợ, anh ở đây.”
Tay của Lục Yên chạm vào cửa sổ trong suốt, vuốt lớp kính đối diện điện thoại.
“Anh… anh ở đâu?”
“Dưới tầng.”
Anh nói: “Một cái hoa viên trụi lủi, cành lá cây trong công viên đều rụng sạch rồi.”
Lục Yên dùng ống tay áo lau nước mắt lăn xuống khóe mắt, hỏi anh: “Phương Nam… lá cây phương Nam rất tươi tốt sao?”
“Ừ, mùa đông ở phương Nam, lá cây luôn xanh, em có muốn nhìn một chút không?”
“Em có thể nhìn thấy sao?”
“Chờ em tốt lên, anh dẫn em đi xem.”
“Nếu như em không tốt lên được, nếu như…”
Thẩm Quát cắt ngang lời nức nở của cô gái, nói: “Lục Yên, nếu như em không tốt lên, vậy anh cũng sẽ không tốt.”
Hô hấp của Lục Yên bỗng nhiên ngừng lại.
“Nếu như em không tốt lên được thì cả đời này Thẩm Quát cũng sẽ không tốt nữa.”
Cô dốc sức gật đầu, dốc sức dốc sức gật đầu, lại nói không nên lời một câu nào.
“Lục Yên, từ nay về sau đừng để anh… một mình, được không?”
“Được.” Cô dùng sức lau sạch nước mắt: “Em sẽ không để anh một mình, em sẽ ở bên cạnh anh.”
Bên cạnh anh một đời một kiếp.
Rốt cuộc, bác sĩ đi tới, thúc giục: “Thời gian gần đến rồi, bệnh nhân cũng cần nghỉ ngơi rồi.”
Lục Trăn gật gật đầu, cúp điện thoại, nói với Lục Yên: “Được rồi, đừng khóc nữa.”
“Không khóc nữa.” Lục Yên dùng ống tay áo lau lau mặt, nặn ra một nụ cười hết sức khó coi: “Anh ấy về rồi.”
Lục Trăn không thể làm gì khác hơn, nói: “Đúng vậy, về rồi, sao có thể không về được, một tên cả ngày ăn bánh bao thì miễn phí canh, vé máy bay 900 cũng móc ra mà mắt không chớp một cái.”
Lục Yên phản ứng lại một cái, lẩm bẩm: “Đồ ngốc.”
“Bây giờ cậu ta đang ở dưới tầng, đoán chừng tối hôm qua vừa xuống máy bay thì đến, đứng dưới tầng cả đêm.”
Nhìn thấy dáng vẻ đau lòng này của cô nhóc, Lục Trăn dừng lại một chút, cuối cùng vẫn ngậm miệng.
Bác sĩ lại bắt đầu thúc giục, Lục Trăn không ngừng ghé vào trước cửa sổ thủy tinh cách ly sát đất, nói với cô: “Con không cần phải sợ, ông và bà đều đang nghĩ cách, không sao!”
“Bố… Bố không nên mạo hiểm đến thăm con.” Lục Yên vội vàng nói: “Con không sợ, không cần lo lắng cho con, con sẽ phối hợp với bác sĩ kiểm tra thật tốt.”
…
Ra khỏi tòa nhà cách ly, Lục Trăn nhìn về phía bồn hoa một cái, Thẩm Quát vẫn hồn bay phách lạc đừng ở đó, cũng không rời đi.
Anh cuối cùng không đành lòng, từ xa xa gọi về phía anh ta: “Này, cậu định cắm cọc ở đó mấy ngày.”
Thẩm Quát không để ý tới anh, cúi đầu châm điếu thuốc.
Lục Trăn lại gọi: “Mau về đi, cậu đứng đó cũng vô dụng, về nhà chờ tin tức đi.”
Thẩm Quát thuận tay nhặt một viên đá vụn lên nện về phía anh: “Ồn ào.”
“Ơ, cái người này, không biết lòng người tốt!” Lục Trăn vội vàng nghiêng mình né tránh.
Nếu không phải Lục Yên để ý anh như vậy, Lục Trăn mới lười quan tâm anh ta sống chết.
“Cậu ăn cơm chưa, tôi đi mua cơm hộp cho cậu nhé.”
Thẩm Quát buông tàn thuốc xuống, ngẩng đầu liếc nhìn anh ta một cái, khóe miệng có râu xanh hơi giương lên: “Cậu là đang quan tâm ông đây?”
“Cái gì, tôi quan tâm cậu?” Lục Trăn kích động phản bác: “Tưởng bở!”
Thẩm Quát cười nhạt một cái, mặc kệ anh ta.
Lục Trăn đi vào căng tin, mua một phần cơm hộp, dặn dò người ta cho nhiều thịt một chút, muốn thịt hầm.
Sau khi đóng gói xong, anh đi đến bên cạnh Thẩm Quát, đưa cơm hộp cho anh, tức giận nói: “Cậu đừng có chết đói, cậu chết đói rồi Lục Yên hỏi tôi đòi người, tôi đi đâu tìm.”
Thẩm Quát nhận lấy cơm hộp, giọng nói bình tĩnh lẩm bẩm: “Cảm ơn.”
Thẩm Quát nói chuyện nhu hòa như vậy, Lục Trăn thật đúng là hơi không thích ứng được, lẩm bẩm nói: “Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, tôi, tôi vẫn còn rất ghét cậu, nếu như không phải nể mặt Lục Yên, tôi mới lười... tôi mới không thèm để ý đến cậu!”
Thẩm Quát kiên nhẫn chờ anh giải thích xong, tiện thể đưa một nửa điếu thuốc trong tay cho anh ta: “Mời cậu hút.”
Lục Trăn: …
Một tuần sau, các phương diện kiểm tra của Lục Yên đều đã khôi phục bình thường, cảm mạo cũng khỏe lại rồi, không bị mắc bệnh SARS đáng sợ, cho nên cuối cùng cô cũng được thả về nhà.
Giáo viên hướng dẫn của Lục Trăn và Thẩm Quát vì bọn họ rời trường không có lý do mà hạ tối hậu thư, giới hạn cho bọn họ trong vòng một ngày nhất định phải quay về trường, nếu không thì vĩnh viễn đừng quay lại nữa.
Sau khi ra ngoài, Lục Yên không chủ động liên lạc với Thẩm Quát, Thẩm Quát đương nhiên… cũng không liên lạc với cô.
Chuyện ngày hôm đó, hai người đều ngầm hiểu ý không nhắc tới, phảng phất như chưa từng xảy ra.
Sau khi Thẩm Quát trở về trường lại bắt đầu căng thẳng ôn tập cuối kỳ, anh còn muốn lấy được học bổng năm thứ hai, dùng học bổng để trả học phí.
Mà Lục Yên bắt đầu giai đoạn ôn tập nước rút cuối cùng của lớp 12.
Hai người đều có cảm giác hơi cận hương tình khiếp*, hai bên cất giấu trái tim không dám gặp lại nhau. (*: Cận hương tình khiếp (近乡情怯): một thành ngữ tiếng Trung, nói về cảm xúc phức tạp, không bình tĩnh được khi đi du lịch về quê nhà.)
Lục Yên quả thật là quá bận rộn, cô bây giờ căn bản không có cách nào chia lòng dạ ra để nhắc đến chuyện tình cảm nữa, Mạnh Tri Ninh đã từng nói với cô, cô gái thông minh sẽ không ở vào thời điểm này mà làm mất công dã tràng.
Ví dụ như Thi Nhã, không thuộc về loại con gái