"Ngoài kia gió thét mây bay"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Hàm Dương bí cảnh trên Bồng Lai di đảo không bình yên, mà thế giới bên ngoài càng không yên.
Kể từ khi Chấp Đình thượng tiên công bố tin tức của Hàm Dương bí cảnh ở buổi thọ yến thì cả tu chân giới như rơi vào lò lửa, bầu không khí nhốn nháo lên đến cực điểm như một tia sét không biết bao giờ sẽ bổ xuống
Nhằm chọn ra năm ngàn người vào Hàm Dương bí cảnh, đại hội tiên đạo đang trong quá trình gióng trống khua chiêng cử hành.
Tứ đại tiên sơn chia nhau dựng lôi đài để mọi người được theo dõi.
Trong đó lôi đài chính ở Doanh Châu nhiều nhất, ngày nào cũng có người đến tấp nập.
Với tư cách là phía chủ trì, các đệ tử Doanh Châu tiên sơn rất lấy làm đắc ý.
Không ít đệ tử của một vài môn phải nhỏ và tán tu muốn nhân dịp này lôi kéo đệ tử Doanh Châu để moi móc tí lợi ích sau này.
Thế là một vài đệ tử bị lợi ích và đắc ý che mờ mắt, gây ra vài chuyện rắc rối.
Quy định của Doanh Châu trước nay luôn rất nghiêm ngặt, sau khi sư đệ của sơn chủ Tắc Dung thượng nhân lên làm trưởng lão chưởng hình thì càng nghiêm ngặt không niệm tình người, một khi vi phạm sẽ bị xử phạt nghiêm khắc.
Vào thời điểm không được xảy ra sơ suất gì, Tắc Dung thượng nhân càng giám sát Doanh Châu tiên sơn chặt chẽ hơn, cố gắng ngăn chặn không cho bất cứ chuyện nguy hại nào xảy ra.
Sau khi mấy đệ tử đó bị phát hiện, cả đám bị phế bỏ tu vi, cắt đứt linh căn, trục xuất khỏi Doanh Châu.
Trong đó có một đệ tử tuổi tác đã cao, sau khi bị bỏ tu vi thì lập tức hiện ra tướng mạo già nua, còn chưa bị ném xuống Doanh Châu đã chết già rối.
Còn một người là thân tín của vị phong chủ nào đó nhưng gặp phải Tắc Dung thượng nhân thì cũng không thể nào thoát tội.
Thế nên những đệ tử bị trục xuất đều rất hối hận, khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, cầu xin Tắc Dung tha cho họ một lần, nhưng tiếc là Tắc Dung không nghe.
Không chỉ riêng đệ tử Doanh Châu, những tu sĩ đến từ khắp các nơi đang ở tạm quanh phụ cận Doanh Châu, nếu dám gây sự ở Doanh Châu thì cũng bị Tắc Dung thượng nhân xử phạt.
Tuy có người lên tiếng phản kháng nhưng tiếng nói quá yếu ớt, rất nhanh đã biến mất trước áp lực của Tắc Dung.
"Sau này nếu có người còn dám gây chuyện ở Doanh Châu, xúc phạm quy định của Doanh Châu sẽ bị phạt nặng, tuyệt đối không bỏ qua." Có lời này của Tắc Dung, đám đệ tử Doanh Châu không dám hó hé nữa, đệ tử bên ngoài càng không dám sinh sự, lo rằng nếu chọc giận Doanh Châu thì sẽ mất cơ hội vào Hàm Dương bí cảnh.
Do đã có vài vết xe đổ đi trước nên phía Doanh Châu không còn chuyện gì lớn nữa.
Nhưng lôi đài của ba tiên sơn còn lại thì hỗn loạn hơn nhiều.
Sơn chủ Thương Lâm Tị của Đại Dư tiên sơn mất tích, đến nay vẫn chưa thấy lộ diện, mấy vị phong chủ của Đại Dư từng đến hỏi thăm Doanh Châu nhưng cuối cùng đều ra về tay không.
Bây giờ Đại Dư đành phải do mấy đệ tử của Thương Lâm Tị và các phong chủ tạm thời tiếp quản.
Nhưng lúc Thương Lâm Tị còn ở đây, am hiểu thế cân bằng, quyền lực tập trung vào một người, duy trì thế cân bằng của các thế lực ở Đại Dư tiên sơn, bây giờ hắn không có ở đây, lại gặp cơ duyên ngàn năm khó gặp này, Đại Dư hiển nhiên trở thành nơi tranh giành lợi ích.
Thế lực của mọi người không cách biệt quá lớn, ai ai cũng muốn đạp lên người khác để mình chưởng quyền, người muốn giành hay người không muốn giành đều bị ép đấu đá nhau.
Mấy đệ tử của Thương Lâm Tị và các phong chủ tranh giành nhau không ngừng, trên dưới lôi đài càng thêm nhiều vong hồn.
Mà Phương Hồ tiên sơn vốn dĩ là thế lực yếu nhất trong tứ đại tiên sơn, sơn chủ Ánh Hoàng thượng tiên bế quan đã lâu chưa ra.
Rất ít người biết ông ta đã hôn mê, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
Còn Tiếu Ương thượng nhân thì gặp nạn qua đời từ lâu rồi, chỉ còn lại Thôi Ngọc Đồng đảm đương chức thiếu sơn chủ, nhưng tư chất của y không cao, tu vi mới đến kỳ Linh Hư, thời điểm thế này rất khó áp chế được mọi người.
Nếu không phải vì thê tử y là đại tiểu thư của Trường Thịnh Thiên, có một người cha năng lực tuyệt vời thì có khi chiếc ghế thiếu sơn chủ của y chẳng ngồi vững rồi.
Bây giờ vì lợi ích, đâu đâu cũng có loạn, cho dù Thôi Ngọc Đồng có năng lực đến mấy cũng không thể khống chế cục diện, bận đến sức đầu mẻ trán.
Về phía Viên Kiệu tiên sơn, đây có lẽ là nơi bảo toàn thực lực tốt nhất ngoại trừ Doanh Châu, nhưng mà, lôi đài của Viên Kiệu lại kịch liệt nhất.
Tất cả là vì Chu Đan thượng tiên Nguyễn Huỳnh không hề có ý định khống chế cục diện.
Nhìn mọi người tranh giành tư cách, hao phí tâm tư, nàng ta vui vẻ như đang xem kịch hay.
"Công bằng công chính thì thú vị gì, dùng thuật pháp tà tu cũng chẳng sao, như vậy mới đặc sắc chẳng phải sao?" Chu Đan thượng tiên ở trên lầu gác cao bên cạnh lôi đài, hứng thú quan sát các tu sĩ liều mạng bên dưới, nói: "Tham vọng của con người thật là nực cười, nhìn ánh mắt cuồng nhiệt, tham lam không thể che giấu của bọn họ, ta cảm thấy chúng sinh đúng là bình đẳng, ta và bọn họ không có gì khác nhau cả."
Một nam tử áo đỏ ngồi kế bên nàng ta, nghe vậy thì nói: "Nguyễn chủ nhân, người là hoa trong nước, trăng trong gương, mấy kẻ phàm phu tục tử đó sao có thể so sánh với người.
Nhìn bọn họ vì giành lấy tư cách mà máu chảy thành sông, thật khó coi, Nguyễn chủ nhân còn lâu mới như bọn họ."
Chu Đan thượng tiên Nguyễn Huỳnh mỉm cười nói: "Trong mắt Sương Phong, đương nhiên nhìn đâu ta cũng tốt."
Nam tử áo đỏ trẻ tuổi nọ mang phong thái thiếu niên, đáp: "Nguyễn chủ nhân đâu đâu cũng tốt thật mà, không ai so được với Nguyễn chủ nhân!"
Chu Đan thượng tiên mỉm cười, tựa đầu vào lòng hắn, thân mật chọc chọc lên mặt hắn, "Ngươi luôn bảo vệ ta như vậy."
Lúc này, một nữ tử áo lam bê một vò rượu bước vào, thấy cảnh này, nàng ta nói: "Nguyễn chủ nhân, Tịnh Ỷ mang rượu đến rồi đây, không biết Sương Phong lại nói gì chọc chủ nhân vui như vậy."
Chu Đan thượng tiên kéo nàng ta ngồi xuống bên cạnh, "Tịnh Ỷ ghen rồi à? Ta yêu cả ngươi và Sương Phong mà, các ngươi có lòng với ta như vậy, nói gì ta cũng vui."
Nữ tử tên Tịnh Ỷ đó và Sương Phong có vẻ không dễ dỗ ngọt, bọn họ hậm hừ nhìn nhau.
Nhưng Chu Đan thượng tiên không định trấn an bọn họ nữa, như thể nàng ta chẳng quan tâm bọn họ bất hòa với nhau thế nào.
"Nguyễn chủ nhân, Tứ Tương Thất Tinh Hòa Hợp trận kia khi nào mới bố trí xong thế?"
"Sắp rồi.
Sao đấy, Tịnh Ỷ cũng tò mò muốn vào xem Hàm Dương bí cảnh sao?" Chu Đan thượng tiên cầm ly rượu Tịnh Ỷ vừa rót ra, nếm thử một ngụm.
Tịnh Ỷ gật đầu nói: "Có ai không tò mò về Hàm Dương bí cảnh đâu, đáng tiếc tu vi của Tịnh Ỷ thấp kém, có đi cũng chỉ thêm phiền phức cho Nguyễn chủ nhân nên đành phải ở đây chờ người trở về."
"Dù không thể vào nhưng có thể theo Nguyễn chủ nhân đến phía ngoài nhìn ngắm một chút cũng tốt.
Ta không muốn chờ ở đây đâu, ta muốn đi với Nguyễn chủ nhân cơ, ta sẽ đứng đợi bên ngoài Hàm Dương bí cảnh, khi Nguyễn chủ nhân trở ra sẽ nhìn thấy ta." Sương Phong nói.
Chu Đan nghịch tóc hắn, cười nói: "Sương Phong thật biết đeo bám người ta, nhưng mà, Nguyễn chủ nhân đồng ý với ngươi.
Tới lúc đó ngươi cứ đợi ở ngoài, Nguyễn chủ nhân sẽ mang đồ tốt về cho ngươi nhé."
"Nguyễn chủ nhân, Tịnh Ỷ không biết ăn nói như Sương Phong nên chủ nhân quên Tịnh Ỷ rồi sao?" Tịnh Ỷ hơi buồn bã nắm tay áo Chu Đan thượng tiên.
"Được rồi, dẫn cả ngươi theo nữa." Chu Đan thượng tiên nghiêng người hôn nhẹ lên má nàng ta, ôm người cũng quan sát cảnh chém giết liều mạng bên dưới.
…
Đêm trăng mông lung, gió đêm nhè nhẹ, bóng hoa lay động.
Một nam tử trung niên hai bên tóc mai đã có mấy sợi bạc đứng trong bóng tối chờ đợi.
Một lát sau, một bóng người nhanh nhẹn như cơn gió đến bên cạnh y.
Nam tử trung niên hỏi: "Sương Phong, sao Tịnh Ỷ không theo ngươi đến?"
Người kia chính là Sương Phong với gương mặt thiếu niên ngây thơ