"Liêu Nhược bày kế hủy tư cách"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
"Viên Viên, con trai ơi! Hy vọng của cha đặt hết lên con rồi đó!" Liêu Nhược đặt tay lên vai con trai, nét mặt nghiêm túc nói.
Liêu Viên Viên không tình nguyện lắm né vai đi, "Nhưng tại sao phải bắt con giả bệnh, cha giả bệnh cũng như nhau mà?"
Liêu Nhược khổ sở, "Haizz! Con không biết tính mẹ con đâu, ta mà bệnh nàng ấy chắc chắn sẽ nói "còn thở được là không sao, đợi ta đi đánh xong trận lôi đài cuối cùng này rồi tính", nhưng con bệnh thì khác, mẹ con sẽ lo lắng, không đi đánh lôi đài nữa."
Liêu Viên Viên hơi bất lực, "Nhưng mà con đâu có biết giả bệnh, chắc chắn sẽ bị phát hiện cho coi."
Liêu Nhược thấy thái độ của con trai hơi dao động rồi thì cười nói: "Không sao không sao, cha kiếm được một viên đan dược, chỉ cần con nuốt xuống là trông giống như không còn sống lâu vậy đó, không cần con giả vờ đâu!"
"Con trai! Viên Viên, ngăn cản mẹ con đi đánh lôi đài, tất cả nhờ vào con đó!"
"Được thôi…"
Hai cha con thương lượng xong, nhanh tay đi sắp xếp mọi thứ.
Một lát sau, Thi Lục đang thử kiếm ở trong vườn chuẩn bị tham gia trận lôi đài cuối cùng thì nghe thấy tiếng la thất thanh từ trong vọng ra: "Viên Viên ơi! Con làm sao vậy!!"
Thi Lục vứt kiếm qua một bên, đi vào phòng định coi hai cha con đó đang giở trò gì, ai ngờ vừa bước vào cửa thì thấy Liêu Nhược ôm con trai, mà mặt con trai đen thui, môi tím tái, trên vạt áo còn dính vết máu như mới ói máu xong, người thì đã bất tỉnh nhân sự rồi.
Thi Lục ngỡ ngàng, lập tức nhào qua, nắm lấy tay con trai, "Sao thế này, Viên Viên bị sao thế?"
Liêu Nhược vội nói: "Ta cũng không biết, mới nãy chúng ta còn đang nói chuyện thì nó bỗng nôn ra máu rồi ngã xuống.
Có phải thằng bé ăn nhầm thứ gì rồi không?"
Thi Lục nghiến răng: "Viên Viên trúng độc rồi.
Thời điểm này mà hạ độc nó là muốn ngăn cản ta đi lôi đài, mà đối thủ trận cuối của ta vừa hay là ả Mang Sơn Độc Nữ, chắc chắn là ả hạ độc! Đi, chàng đưa con trai theo, chúng ta đi lôi đài ép ả giao thuốc giải ra!"
Liêu Nhược: "Hả… thật ra cũng không chắc là ả đâu, lỡ như nhầm lẫn thì quê lắm phải không?"
Thi Lục trừng mắt với hắn, "Không phải ả làm thì là chàng làm chắc? Đừng có phí lời nữa, mau ôm con theo ta, không là trễ bây giờ."
Liêu Nhược: "A Lục à, ta thấy là nên tìm dược sư khám cho Viên Viên."
Thi Lục không nói nhiều với hắn, ôm con rồi đạp cửa ra ngoài, Liêu Nhược vội vàng chạy theo, thấy thanh kiếm trong viện cũng biến mất rồi, hắn tức giậm chân một cái rồi mau chóng đuổi theo.
Hắn muốn ngăn cản thê tử tham gia thi đấu giành tư cách thôi mà, ai dè nàng ấy kiên trì muốn đánh với người ta như vậy.
Đến gần mười mấy tòa lôi đào dựng dưới Doanh Châu tiên sơn, Thi Lục trông thấy Mang Sơn Độc Nữ cũng vừa mới đến.
Nàng ấy cầm kiếm tới trước mặt nàng ta nói: "Có phải ngươi hại con trai ta không?"
Mang Sơn Độc Nữ che mặt bằng một tấm sa tím mỏng, đôi mắt màu tím sẫm, nàng ta nhìn Liêu Viên Viên trong lòng Thi Lục, nở nụ cười như có như không, "Là ta hạ độc đó, thì sao nào."
Liêu Nhược mới chạy đến đúng lúc nghe được câu đó, lời chực nói lại nuốt xuống.
Thi Lục tức giận nói: "Hay lắm, quả nhiên là Độc Nữ nhà ngươi! Mau giao thuốc giải của con trai ta ra đây!"
Mang Sơn Độc Nữ giơ bàn tay sơn móng màu đen lên khảy khảy tấm khăn che mặt, nói: "Muốn ta giao thuốc giải cũng được, trừ phi ngươi tự nhận thua."
"Bỉ ổi! Không chịu đưa thì ta đánh tới khi nào ngươi đưa mới thôi!" Thi Lục nhét con trai vào lòng Liêu Nhược, rút kiếm đâm về phía Mang Sơn Độc Nữ.
Nàng ta mỉm cười, phất tay đánh bay thế kiếm của nàng ấy, "Còn chưa đến thời gian lên lôi đài, đánh bây giờ là vi phạm quy tắc."
"Mặc quy tắc chả quy tắc, ta cứ muốn ép ngươi phải giao thuốc giả ra bây giờ đó!" Thi Lục đang rất nóng ruột, thế kiếm thay đổi, mang theo nộ hải vạn trượng, từng cơn sóng biển ập về phía Mang Sơn Độc Nữ.
Mang Sơn Độc Nữ chỉ có sở trường về dùng độc, không giỏi những công phu thế này, nàng ta cố gắng tránh đi, "Hóa ra mấy trận trước ngươi chưa dùng hết thực lực." Tay áo dài của nàng ta phất qua, một cơn gió mang mùi hương thoang thoảng lan ra tứ phía.
Thi Lục không dám đến gần, thanh kiếm như con sóng dữ đánh trả những cơn gió đó.
Hai người giao thủ thu hút sự chú ý của rất nhiều khán giả.
Các tu sĩ đến xem thi đấu nghị luận với nhau: "Sao đánh bây giờ rồi? Không phải còn nửa canh giờ nữa mới mở lôi đài sao?"
"Bọn họ quy phạm quy định, người chấp pháp của Doanh Châu chắc chắn sẽ tới nhanh thôi, tới lúc đó e là tư cách của hai người đều bị hủy.
Dù có chuyện gì thì cũng chờ lên lôi đài rồi giải quyết chứ, bây giờ mà đánh thì không sáng suốt rồi."
"Chắc là có chuyện gì đó, ngươi nhìn nam tử bên cạnh hai người họ đi, là Liêu công tử của Liêu gia Tây Hải đó.
Nữ tử áo lục kia chắc là phu nhân hắn.
Quan hệ giữa Liêu gia Tây Hải và Doanh Châu luôn không tệ, không chừng lần này Doanh Châu sẽ xử lý nhẹ tay chút."
"Cái này không chắc đâu, mấy hôm nay chúng ta ở đây cũng thấy nhiều người bị phạt rồi đó, ngươi có thấy Tắc Dung thượng nhân hạ thủ lưu tình lần nào đâu… Ê, tới rồi, Tắc Dung thượng nhân tới rồi kìa! Xem ra hai người này sắp phải bị gạch tên rồi."
Trong lúc hai nữ tử đánh nhau không thấy trời trăng thì một đám khí rơi xuống từ trên không, tách hai người ra.
Sau đó một bóng người xuất hiện ở giữa, chính là Tắc Dung.
Hắn nhìn hai nữ tử, nói: "Hai người các ngươi vi phạm quy tắc, hủy bỏ tư cách thi đấu lôi đài, gạch tên khỏi bảng xếp hạng, không được tham gia tranh đoạt tư cách lần này, đi về đi."
Vẻ mặt Thi Lục thoắt biến, định nói gì đó nhưng bị Liêu Nhược chớp thời cơ bịt miệng lại.
Mà Mang Sơn Độc Nữ nghe mình mất tư cách cũng không có phản ứng gì thái quá, nàng ta đi tới trước mặt Tắc Dung, cười ha ha khom người nói: "Tắc Dung thượng nhân đã lâu không gặp, không biết ngài còn nhớ tiểu nữ không."
Tắc Dung lạnh nhạt, "Ngươi là ai."
Mang Sơn Độc Nữ nói: "Năm xưa Tắc Dung thượng nhân và lệnh sư đi ngang qua Mang Sơn cứu một cô bé mồ côi, cô bé đó chính là tiểu nữ.
Nay tiểu nữ thực hiện lời hứa năm đó, đến báo ân."
Tắc Dung ngẫm nghĩ giây lát, nhớ ra rồi, nhưng giọng điệu hắn vẫn đều đều như cũ, nói: "Đó không phải ta, là đệ đệ song sinh của ta Tắc Tồn."
Mang Sơn Độc Nữ sửng sốt, "Nhưng lúc đó y nói y tên Tắc Dung."
Hễ khi nào gây chuyện ở bên ngoài hoặc gặp tình huống khó giải quyết phải để lại tên thì Tắc Tồn luôn báo tên ca ca.
Tắc Dung không cần nghĩ cũng biết chuyện năm đó thế nào, "Rất rõ ràng, đệ ấy lừa ngươi." Nói xong, hắn biến mất.
Mọi người đứng xem kịch hay nãy giờ rất thỏa mãn lòng hóng hớt.
Liêu Nhược bên kia thấy chuyện