"Phong vân cuồn cuộn kinh diễm thế"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Bấy giờ đang là thời điểm mặt trời nóng rực nhất, cột sáng từ dưới đất đâm thẳng lên trời chiếu rọi xuống một vùng rộng lớn bên dưới.
Mây đen trên trời tan hết, chân trời thoáng đãng, rạng rỡ vạn dặm.
Gợn sóng cuồn cuộn trên mặt biển, gió cuốn sóng triều hướng về bốn phương tám hướng, trên biển bỗng xuất hiện một cơn gió lốc khổng lồ đang từ từ lan rộng.
Những tu sĩ đứng gần cảm nhận được lực hút quanh mình trở nên mạnh mẽ nên gấp rút lui lại, mọi người thấy thế cũng tránh theo.
Gió lốc trên biển ngày càng lớn, mọi người càng lùi càng xa.
Sóng dữ trên biển kéo theo thiên tượng dị biến, ánh sáng trên bầu trời còn đó nhưng không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một vòng xoáy lớn hút ánh sáng xung quanh vào trong rồi quay đầu lao vào xoáy nước trên biển.
Khoảnh khắc hai vòng xoáy hòa vào nhau, ánh sáng giữa trời đất tan biến, xung quanh tối tăm ảm đạm, mọi người bắt đầu ồn ào.
"Đây… ánh sáng bị hút hết rồi, đây là trận pháp đáng sợ gì vậy!"
"Là trận pháp Chấp Đình thượng tiên hao thần tổn trí mấy năm nghiên cứu ra, không có uy lực nghịch thế thế này mới là lạ đó."
"Không hổ là Hàm Dương bí cảnh, đại trận thế này xuất hiện mới xứng danh với Hàm Dương bí cảnh."
"Đó là! Mọi người mau xem kìa! Đó có phải Hàm Dương bí cảnh không!"
Cùng lúc ấy, vô số người phát ra tiếng kinh hô.
"Là Hàm Dương bí cảnh!", "Xuất hiện rồi! Xuất hiện rồi! Cuối cùng cũng xuất hiện rồi! Là Hàm Dương bí cảnh biến mất ngàn năm rồi đấy!", "Thần khí Quân Thiên Trượng!"
Giữa trung tâm ánh sáng, trên mặt biển nổi gió, dần dần hiện lên một cái bóng hư ảo chỉ thấp thoáng trông thấy chút đường nét nhưng cũng đủ làm mọi người kích động không thôi.
Ánh sáng mặt trời hoàn toàn bị hút vào vòng xoáy kia, chỉ còn lại bốn cột sáng lớn và bảy cột sáng nhỏ sáng lên từ các phía, bầu trời tối tăm cũng dần sáng trở lại.
Từng đụn mây cuồn cuộn che kín bầu trời bị cột sáng xuyên thấu rồi hiện ra một kỳ quan đồ sộ như chia trời thành hai nửa.
Cảnh trên đầy tuyệt đẹp, cảnh trên biển càng đẹp hơn.
Sóng biển dâng lên đến nửa trời thì hóa thành một bức tường cao, nước dưới mặt biển bị rút cạn, lộ ra một động tối sâu không thấy đấy khiến mọi người thấy mà sợ hãi.
Trong bóng tối, giữa trời đất tiếng gió tiếng nước đan xen chỉ có hình bóng hư ảo được vây trong cuồng phong là tỏa sáng nhất.
Thời gian chầm rãi thôi đưa, cái bóng đó ngày càng hiện rõ trước mặt mọi người.
"Hàm Dương bí cảnh" trong mắt mọi người cuối cùng cũng hiện thế!
Phần lớn mọi người đang lâng lâng trước khí thế phong vân hiện thế của Hàm Dương bí cảnh, nhưng trong mắt của số ít người, cố hương trở lại, sầu bi thê thảm, lòng người thổn thức.
Thủ lĩnh ngũ đại tiên sơn Bồng Lai ngày xưa chỉ còn là một hòn đảo tan nát, ngủ say dưới đáy biển nhiều năm, không còn bóng dáng của năm nào, cung điện đình đài nguy nga, linh mộc lưu thủy của quá khứ đều đã hóa thành mây khói tan vào quá vãng.
Đến cả những hung thủ từng tham gia dủy diệt Bồng Lai, nay nhìn thấy hòn di đảo này cũng không tài nào ngờ rằng đây chính là vùng đất đã bị hủy diệt trong tay bọn họ năm xưa.
Tắc Dung chắp tay đứng trước đại trận trên Doanh Châu, gỡ bỏ mọi pháp thuật hộ thân, để mặc cuồng phong phất qua người, tà áo tung bay.
Trong đôi mắt đang nhìn vào trung tâm quầng sáng của hắn là nỗi bi ai mà người khác không thể nào đọc hiểu.
Nỗi bi ai đó cũng không phải vì những người và chuyện đã qua mà vì người và chuyện sắp sửa xảy đến.
Trong trận của Viên Kiệu tiên sơn, Chu Đan thượng tiên Nguyễn Huỳnh chẳng hề phát hiện Hàm Dương bí cảnh này là Bồng Lai mình từng tham gia hủy diệt.
Ánh mắt nàng ta ghim chặt vào trung tâm đảo nơi bị băng tuyết bao phủ, lẩm bẩm: "Ta trông thấy Quân Thiên Trượng rồi! Cánh cửa thông đến bí cảnh đang ở trước mắt!"
Sương Phong và Tịnh Ỷ đứng bên cạnh nàng ấy, cụp mắt nhẹ nhàng nói: "Chúc Nguyễn chủ nhân thuận lợi vào bí cảnh, đoạt lấy bảo vật."
Dường như Nguyễn Huỳnh không nghe thấy lời họ nói, chỉ nhìn Quân Thiên Trượng giữa đảo, ánh mắt sáng lấp lánh.
Thần khí Quân Thiên Trượng, thần khí tùy thân của Hàm Dương nằm trong bí cảnh.
Nếu nàng ta có thể nhìn thấy Quân Thiên Trượng vậy tất cả những thứ trong bí cảnh cũng thuộc về nàng ta rồi? Trong lòng sớm đã sinh lòng tham, phút chốc lòng tham khếch đại, tham vọng không thể che giấu, che mờ cảm giác đối với nguy hiểm phía trước của nàng ta.
Trời cao giáng thiên lôi, tia chớp tím đánh xuống hòn di đảo vừa xuất hiện như muốn ngăn cản sự xuất thế của nó, nhưng uy lực của đại trận lớn mạnh, trong vòng xoáy như có một bàn tay vô hình triệt để lôi nó ra ngoài.
Nhân khí của mấy vạn tu sĩ trên Đông Hải trợ sức cho đại trận làm thiên lôi sau khi giáng xuống mấy lần thì đành ôm theo nỗi bất cam biến mất.
Sau khi thiên lôi tan đi, gió thổi nhẹ hẳn nhưng mọi người vẫn chưa thể đến gần, mây đen âm u trên trời từ từ tản ra, biến thành một trận mây khổng lồ, đối ứng với mười mấy phương vị trên đất của Tứ Tương Thất Tinh Hòa Hợp trận.
Tắc Dung bước lên một bước, dưới vô số ánh mắt rực rỡ của mọi người, hắn vung tay hô: "Hàm Dương bí cảnh đã được kéo ra khỏi không giới! Tiếp theo, mở đại trận thứ hai, mở ra con đường dẫn đến bí cảnh cho chúng ta!"
Dứt lời, mười một cột sáng lại dâng lên, những cột sáng lần này vừa khéo lọt vào mắt trận của mười một trận mây trên bầu trời.
Một tia sáng xé gió ở trung tâm trận mây, bổ ra một con đường.
"Đường đã mở, mời các tiên hữu đã được chọn chuẩn bị tiến vào."
Tắc Dung nói đoạn, rất nhiều đệ tử bước ra từ tứ đại tiên sơn, bảy phúc địa môn phái và những tu sĩ được tuyển chọn từ lôi đài, tất cả ngẩng cao đầu ưỡn ngực bước ra khỏi đám đông.
Phía khu vực Doanh Châu, Dương lão phong chủ cầm kiếm, dẫn chúng đệ tử lên trước.
Lúc ngang qua chỗ Tắc Dung, hắn nói: "Dương lão phong chủ tuổi đã cao, lần này sao không để các vị phong chủ khác được thể hiện mình?"
Dương lão phong chủ hừ một tiếng, liếc hắn, "Lão đầu ta nói muốn đi, ai ngăn được ta, hay là, ngươi cho rằng ta không có tư cách vào trong?"
"Không dám, chỉ là Dương lão phong chủ là tiền bối thâm niên nhất của Doanh Châu, những lúc thế này nếu không ở lại trấn áp trận pháp, ta chỉ lo một mình ta không khống chế được cục diện." Tắc Dung nói.
Ánh mắt Dương lão phong chủ sáng tỏ nhìn hắn, khẽ thở dài, nói: "Ta nhất định phải đi, ta muốn xem xem các ngươi rốt cuộc muốn làm gì."
Tắc Dung không nhiều lời nữa, chỉ cao giọng nói: "Chư vị, lên đường thuận buồm xuôi gió, xin mời."
Chữ mời vừa dứt, muôn vạn lưu quang bay qua con đường vừa xuất hiện đi vào trong hòn đảo bị vây trong gió dữ.
Ngay sau khi một vạn hai ngàn tu sĩ của tu tiên giới tiến vào trong, đột nhiên, một quầng sáng chói mắt lóe lên, lúc nãy còn nhìn thấy hòn đảo bị vây trong ánh sáng nhưng bây giờ đến cái bóng cũng không thấy đâu nữa.
Mà con đường vừa bổ ra kia cũng bất chợt biến mất,