"Hình như ta nuôi nó ngày càng gầy rồi, sao thế nhỉ?"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
"Mấy hôm nay thiếu sơn không ra khỏi Doanh Châu, ở trong viện suốt, ngày nào cũng được gặp cô ấy mấy lần!"
"Từ sư tỷ nói thiếu sơn chủ nhận một đồ đệ nên đang bận bịu dạy dỗ đồ đệ."
"Đồ đệ? Ài, ta muốn vào xem quá đi, tiếc là thiếu sơn chủ không thích người khác vào viện của mình, chỉ có Từ sư tỷ và hai sư tỷ thỉnh thoảng vào đưa đồ thôi."
Ngoài viện Vân Sinh Gian, hai đứa nhóc tụm lại một chỗ vừa quét lá cây vừa nhìn ngó vào cửa viện.
Cách một bức tường, phía trong viện, Liên Hề Vi nhíu mày, đang lo lắng cho đồ đệ mới nhận.
Đồ đệ nàng mang về mấy ngày mà gầy gò trông thấy, cũng không biết tại sao.
Nàng tự hỏi dù mình làm sư phụ lần đầu nhưng cũng nghiêm túc chăm sóc đồ đệ lắm cơ mà, không hề làm biếng làm nhác.
Nàng tắm cho đồ đệ, thay quần áo cho đồ đệ, dù làm không được thông thạo cho lắm nhưng cũng tròn trách nhiệm rồi.
Sáng sớm ôm cậu ấy ra phơi nắng, tối ôm vào, ngồi bên giường canh cho cậu ấy ngủ, lúc độc thương phát tác thì không để cậu ấy làm bị thương chính mình, còn chủ động nói rất nhiều chuyện với cậu ấy, mặc dù không nhận được hồi đáp nhưng cũng không bỏ cuộc.
Vậy, chẳng lẽ còn không đủ à?
"Nuôi con nít khó thật." Liên Hề Vi cảm thán, đồng thời cũng cảm thấy ngày càng sùng bái cha mình, một mình ông có thể nuôi nàng lớn đến nhường này.
"Đồ nhi, có phải lần đầu tiên con tới đây nên không quen phong cảnh không?" Liên Hề Vi hỏi.
Vẫn không có câu trả lời nào, đồ đệ này của nàng giống như một con rối, nàng đặt đâu thì ngồi đó, ngoan ngoãn như một người giả vậy.
Đến cả con rùa lười ơi là lười nằm dưới hồ cũng động đậy vài cái rồi mà cậu ấy vẫn im thinh thích.
"Haizz, làm sao mới được đây?" Liên Hề Vi gõ gõ vào Hi Vi kiếm giắt bên eo, nhìn trời, đột nhiên nghe thấy tiếng động sau lưng, còn tưởng độc thương của đồ đệ lại phát tác, ai dè quay đầu thì thấy cậu ấy ngã xuống đất, hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.
Liên Hề Vi sững sờ, vội vàng ôm đồ đệ lên, phi nhanh đến Đan phong tìm Mộc đan sư.
"Ta thấy mấy hôm nay nó tiều tụy quá, lại không biết nguyên nhân, thuốc thì ngày nào ta cũng cho nó uống, chắc hẳn không phải do độc thương, đáng lẽ ta nên đưa nó đến cho ông xem sớm hơn." Liên Hề Vi nói xong, hối thúc: "Mộc đan sư, ông tìm ra nguyên nhân chưa? Trên người nó còn vết thương nào khác à?"
"Không phải." Mộc đan sư bỏ tay xuống, cười ha ha nói: "Nó đói nên ngất đi thôi."
Liên Hề Vi ngạc nhiên: "...!Đói… ngất? Nó… vẫn cần ăn cơm à?"
Mộc đan sư: "Sao mà không cần, nó còn chưa bắt đầu tu luyện, ngươi tưởng nó là ngươi à.
Hồi nhỏ ngươi ăn toàn là những thứ quý hiếm Liên Úc sơn chủ đi khắp nơi tìm về, đương nhiên không cần ăn uống giống như người bình thường, bây giờ tu vi ngươi cao rồi, đương nhiên cũng không cần ăn uống, nhưng nó thì khác.
Ngươi cho nó uống thuốc, không cho ăn thứ gì, qua mấy ngày, đói xỉu là phải rồi."
Liên Hề Vi: "...!Ta quên mất." Vì những người bên cạnh đều không cần ăn cơm, ăn gió uống sương là được nên nhất thời nàng không nghĩ tới điều này.
Sư phụ gà mờ suýt chút nữa là bỏ đồ đệ chết đói cảm thấy tội lỗi vô cùng.
"Là ta suy nghĩ không chu đáo." Liên Hề Vi nhìn đồ đệ đói quá nên đã ngất đi, lại nhớ tới chuyện cha giao cậu ấy cho mình, nàng hơi chột dạ, nói: "Nhưng mà ta nên cho nó ăn cái gì? Chỗ ta còn nhiều linh hoa linh thảo quý lắm."
"Đừng nha." Mộc đan sư vội vàng ngăn cản nàng: "Độc thương trên người thằng nhóc rối gỗ này là do quanh năm dùng các loại linh hoa linh thảo pha trộn với nhau tích lũy nên.
Bây giờ không thích hợp ăn những thứ chứa quá nhiều linh khí, tìm đồ ăn của người bình thường là được."
Liên Hề Vi: "Ta hiểu rồi, nhưng mà nó không phải "thằng nhóc gối rỗ", ta đặt tên cho nó rồi, tên là Chấp Đình.
Mặc dù nó không nói chuyện nhưng ông cũng phải gọi tên nó đàng hoàng chứ."
"Ồ? Chấp Đình?" Mộc đan sư nháy nháy mắt, "Kỳ vọng của ngươi với tên đồ đệ này cũng cao thật đấy."
"Đó là tất nhiên, dù tình trạng bây giờ của nó trông không ổn lắm nhưng ta dám khẳng định, sau này nó chắc chắn có thể chấp chưởng cả một vùng trời.
Cái này tạm gác lại đi, Mộc đan sư, hay là ông làm cho nó chút đồ ăn đi nhé?"
"Lão đầu là người luyện đan luyện thuốc chứ có phải người nấu cơm đâu." Nói chắc chắn như thế xong, Mộc đan sư bỗng đổi ý: "Nhưng cũng có thể thử xem." Ông ấy háo hức mở cái lò dùng để luyện thuốc của mình, bảo tiểu đồng đi lấy chút nguyên liệu phổ thông, trực tiếp nhóm lửa nấu cơm ngay tại chỗ.
Tiểu đồ đệ Thẩm Trinh Hòa thấy sư phụ nấu cơm bằng lò luyện thuốc, vẻ mặt một lời khó mà miêu tả hết, như rất muốn cất tiếng dị nghị nhưng thấy Liên Hề Vi ngồi bên cạnh như hổ rình mồi thì không dám nói nữa.
Không dễ gì mới chờ được lúc Liên Hề Vi không để ý, cậu ta nhích tới gần sư phụ nói: "Sư phụ, lò luyện thuốc sao có thể dùng để nấu cơm, như vậy làm bẩn cái lò mất rồi!"
Mộc đan sư gõ đầu cậu ta bằng cây phất trần trên tay, "Mấy đứa nhỏ xuất thân từ gia đình luyện đan đều có tật xấu y như vậy, quá hình thức hóa rồi.
Nếu đan sư dược sư không có sáng tạo thì sao được gọi là đan sư dược sư đạt tiêu chuẩn, con như vậy, con đường sau này rất khó có tạo hóa lớn."
Thẩm Trinh Hòa không biết dùng lò luyện thuốc nấu cơm thì giúp được gì trong việc luyện đan luyện thuốc tiến bộ, cậu ta chỉ biết chắc chắn rằng sư phụ mình rất rảnh, bằng không cũng chẳng bắt đầu từ hôm ấy, hôm nào cũng nấu cơm bằng lò thuốc rồi chờ thiếu sơn chủ dẫn đồ đệ tới ăn ké.
"Lại đây nào, hôm nay ta dùng lò đan nấu cho các ngươi món mới nè." Mộc đan sư dồn khí vào đan điền, tay vận pháp quyết, khẽ quát.
Linh quang bao trùm lò đan làm chiếc lò phát ra tiếng ong ong rồi bất ngờ tỏa ra mùi hương làm mê đắm lòng người.
"Mở!" Mộc đan sư phất tay, lò đan mở ra, vô số lưu quang bay ra, Mộc đan sư đứng dậy khỏi đệm hương bồ, một thoáng đã ngồi về chỗ cũ, bưng một khay đựng vô số chiếc bánh nhỏ màu vàng kim.
Thẩm Trinh Hòa: Sư phụ, nướng cái bánh thôi mà, sao làm long trọng y như luyện đan dược đỉnh cao vậy, Tụ Hợp đan hôm qua Dương phong chủ nhờ luyện cũng chẳng thấy đến mức này, người chỉ ném bừa vài dược liệu vào trong, cuối cùng phải là con vào trong lò đan móc đan dược ra đây này! Người là đan sư chứ có phải đầu bếp đâu chớ!
Mộc đan sư không nhìn thấy gương mặt cạn lời của tiểu đồ đệ, đặt bánh tỏa hương thơm ngào ngạt vào tay Liên Hề Vi.
Liên Hề Vi nếm thử một miếng, "Ừm, quả thật là mỹ vị." Nói rồi nàng lấy một miếng đưa tới cho đồ đệ.
"Chấp Đình, đây, nếm thử đi nào." Liên Hề Vi chọc chọc quai hàm để cậu ấy há miệng ra.
Liên Hề Vi đã biết sơ sơ cách để chăm sóc đồ đệ trầm mặc này rồi.
Nhiều lúc cậu ấy rất ngoan ngoãn, chỉ cần độc thương không phát tác thì cậu ấy như người gỗ không động đậy, nhưng cơm thuốc đặt trước mặt cậu ấy vẫn ăn.
Nắm được điểm này, Liên Hề Vi cảm thấy thông thạo hơn.
Mộc đan sư nhìn hai sư đồ trẻ này, cười nói: "Ôi chao, không ngờ tiểu Hề Vi phải để người khác chăm sóc năm xưa giờ đã biết chăm sóc người khác chu đáo như vậy rồi, Mộc gia gia thật sự rất lấy làm vui mừng."
Thẩm Trinh Hòa đứng bên cạnh: sư phụ, chớ vội mừng, người mau ngăn thiếu sơn chủ lại đi,