"Sư phụ rất hiểu Bạch trang chủ"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
"Ta và sư phụ ngươi là bạn bè thân thiết, lần đầu tiên ngươi đến Bạch Lộ trang của ta, ta cũng phải có khí phách của người làm chủ chứ đúng không.
Nếu ngươi thích ăn cò trắng thì cứ ở đây thêm mấy ngày, bảo đảm đủ cò cho ngươi ăn!" Bạch Cửu Tri nhiệt tình khoác tay Chấp Đình nói.
Chấp Đình lặng thinh một lúc rồi bình tĩnh lại, xem như con cò trắng bị bóp chết trong tay mình không hề tồn tại, bắt đầu tán gẫu với Bạch Cửu Tri.
Đến khi Bạch Cửu Tri huyên thuyên hết chuyện, hài lòng cáo từ ra về, Chấp Đình mới thở phào một hơi.
Rùa xanh trên đầu hắn chậm rãi vỗ móng vuốt, "Chấp Đình, mỗi lần sư phụ nghe con nói chuyện với người ta là ta cảm thấy rất tài tình, đổi lại là ta, chắc Bạch Cửu Tri vừa nói xong câu thứ hai đã bị ta bịt miệng bảo hắn câm mồm rồi."
Chấp Đình đỡ nàng xuống, đặt lên tay, nói: "Nhiều lúc, con cảm thấy những chuyện có thể dùng lời nói để giải quyết cũng rất tốt.
Sư phụ lại khác với con, hễ chuyện gì động tay được thì sẽ không động miệng.
Ừm, thật ra cái này cũng tốt, nhưng đồ nhi không có năng lực như sư phụ, chỉ đành lấy lui làm tiến thôi."
Rùa xanh: "Ta bảo này Chấp Đình, con định mang con cò này theo đấy à?"
"Hả?" Chấp Đình nói: "Không phải lúc nãy Bạch trang chủ nói ăn ngon lắm sao? Con thấy con cò này cũng béo phết, chắc mùi vị không tệ thật, chi bằng mang về nấu cho sư phụ nếm thử, bồi thường tội nó làm sư phụ sợ lúc nãy."
Liên Hề Vi liền đáp, "Hôm nay con lấy một con cò của Bạch Cửu Tri, ngày sau tên đó sẽ bán tên tuổi con để kiếm lời đấy.
Theo như hiểu biết của ta về Bạch Cửu Tri, có tới tám chín phần hắn sẽ làm thế.
Sau này con có tiếng tăm rồi, hắn sẽ rêu rao Hồi đó Chấp Đình công tử cũng thích ăn cò trắng của nhà ta, sau đó bán cò kiếm bộn tiền."
"Sư phụ nghĩ nhiều rồi, con thấy Bạch trang chủ chỉ không muốn con ngượng ngùng nên mới nói thế mà thôi.
Dù sao Bạch Lộ trang cũng là nơi phong nhã, trang chủ nuôi cò trắng để ngắm, không phải để nuôi làm thức ăn, sao ngài ấy có thể dùng tên con ra ngoài rêu rao bán cò trắng chứ."
Liên Hề Vi cười ha ha, "Chấp Đình ơi là Chấp Đình, con còn trẻ quá, không hiểu tính cách tên Bạch Cửu Tri gì cả."
"Hình như sư phụ rất hiểu Bạch trang chủ.
Bạch trang chủ nói là bạn thân thiết của người, không biết sư phụ kết bạn với ngài ấy thế nào vậy?" Chấp Đình hỏi.
Nói thật, từ lúc gặp Bạch Cửu Tri hắn đã cảm thấy kỳ lạ.
Bạn bè của sư phụ thật sự không nhiều, hắn có thể biết được người làm bạn với sư phụ là người như thế nào, nhưng Bạch Cửu Tri à, hình tượng chẳng hợp với sư phụ cho lắm.
Hai người khác biệt như trời với đất này làm bạn với nhau khiến hắn ngạc nhiên.
Liên Hề Vi: "Chấp Đình con biết không, lúc hành tẩu bên ngoài, thứ gì là quan trọng nhất?"
Chấp Đình trầm ngâm giây lát, hỏi: "Quan trọng nhất là không quên sơ tâm?"
Liên Hề Vi đập tan sự nghiêm túc của đồ đệ, nàng nói: "Không, quan trọng nhất là đem đủ tiền."
Không ngờ câu trả lời của sư phụ lại thực dụng như vậy, nhất thời Chấp Đình không biết nên nói gì.
Liên Hề Vi tiếp tục: "Dù sư phụ rất lợi hại nhưng không phải cái gì cũng giỏi.
Ta ở bên ngoài nhiều năm đã sớm ngộ ra rằng tiền bạc và vũ lực quan trọng như nhau.
Nếu không đủ mạnh thì không thể nào cứu người khỏi tay của đám tà tu chó cùng rứt giậu.
Mà nếu không đủ tiền thì chẳng thể nào cứu người khỏi vòng xoáy sinh tồn khốn khổ."
"Vâng, rất thực tế, vậy nên sư phụ quen Bạch trang chủ là vì tiền?" Chấp Đình hỏi.
"Đúng rồi, tuy hắn thích trục lợi trên tên tuổi người ta nhưng hắn cũng dạy ta rất nhiều đạo lý.
Năm xưa, lần đầu tiên ta gặp hắn ở ngoài Phụng Lăng thành."
Lúc đó, Liên Hề Vi đang trên đường về Doanh Châu, giữa chừng bắt gặp chuyện chẳng hay.
Một tên tà tu muốn gia tăng tu vi nên nhắm đến linh khí địa mạch, thử dùng tà pháp rút địa mạch, làm cho mười mấy tòa thành lớn nhỏ chấn động, Phụng Lăng thành là nơi chịu ảnh hưởng lớn nhất, bị phá hoại nghiêm trọng nhất.
Liên Hề Vi phí hết tinh lực mới tìm thấy chỗ ẩn nấp của tên tà tu kia, đánh tan âm mưu hút địa mạch, ngăn cản hắn tiếp tục gây hại cho thế gian, nhưng chuyện đã xảy ra không thể nào thay đổi.
Thành trì đã hủy, người đã mất, ngay cả khi có trường kiếm dũng mãnh trong tay nàng cũng không thể nào vãn hồi.
Đứng giữa thành trì đổ nát, tiếng gào khóc ai oán bên tai, Liên Hề Vi không nhẫn tâm bỏ đi, vì thế nàng dốc hết tiền bạc hiện có trên người, muốn giúp họ dựng lại nhà cửa.
Nhưng nàng không giỏi việc này lắm, chỉ tổ thêm loạn.
"Trong lúc đang sức đầu mẻ trán thì ta gặp được Bạch Cửu Tri.
Hắn biết tình cảnh khó khăn của ta, giúp ta duy trì trật tự trong thành, sau đó dùng thế lực thương đội của hắn giúp Phụng Lăng thành thoát khỏi nỗi ám ảnh của thảm họa, giúp người dân trong thành quay về cuộc sống bình thường."
"Không riêng gì Phụng Lăng thành, những thành trị chịu ảnh hưởng trên nhánh địa mạch đó đều nhận được ân huệ của hắn.
Đây là thứ ta đánh giá cao ở hắn nhất, cũng là điểm duy nhất ta thích ở con người hắn."
"Bạch Cửu Tri nói từ trước đến nay hắn chỉ làm chuyện có lợi cho mình, nhưng giúp ta dựng lại nhà cửa cho người dân làm hắn tổn thất biết bao nhiêu.
Ta hỏi hắn tại sao lại làm vậy, hắn rất thẳng thắn nói với ta rằng, bản thân chuyện giúp đỡ ta đã có lợi rồi, tốn chút tiền tài đổi lại được kết bạn với ta, sau này có thể lấy được lợi ích lớn hơn."
Chấp Đình nghe nàng kể xong, mỉm cười, "Xem ra vị Bạch trang chủ này là một người giàu tình cảm."
Liên Hề Vi không nói gì, giơ móng