"Danh tiếng sư đồ chúng ta sắp không còn nữa rồi"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Con ngỗng trắng rất to, đến mức đủ để Chấp Đình ôm trọn vòng tay.
Mà những lúc biến thành hình dạng khác, tính cách của Liên Hề Vi cũng bị ảnh hưởng không nhỏ.
Trước đó biến thành rùa xanh, Liên Hề Vi cứ nói chuyện lề mề chậm chạp.
Bây giờ thành ngỗng trắng, Liên Hề Vi trở nên...!hung dữ hơn.
"Sư phụ, lần sau có gặp chuyện thế này cứ để con, bây giờ sư phụ hơi bất tiện, không cần phải đích thân ra tay đâu." Chấp Đình vừa nhỏ nhẹ thương lượng với sư phụ vừa lau vết máu dính trên miệng ngỗng.
Ngỗng trắng nói tiếng người, giọng nói hung tàn trời sinh, "Nhất thời chưa phản ứng kịp, nhìn thấy tà tu là muốn nhào qua ngay.
Vả lại Chấp Đình nè, ta không có động tay, ta động mỏ cơ mà."
"Vâng vâng là động mỏ." Chấp Đình vội vàng cải chính, "Nhưng mà sư phụ, trên người tên tu tà đó không sạch sẽ gì cả, sư phụ bất cẩn mổ hắn như vậy, có phải đi tắm gội không?"
Ngỗng trắng vặn vẹo cái cổ dài, "Con không nói ta chẳng cảm thấy gì, con vừa nói là ta thấy không ổn rồi, mau tắm rửa cho ta lẹ lên."
"Đồ nhi tuân mệnh." Chấp Đình ôm con ngỗng đi về phía Cừ Vũ tiên phường, bước vào một khách điếm có treo bảng hiệu Doanh Châu tiên sơn.
Tuy nói tứ đại tiên sơn là thủ lĩnh tu tiên giới, địa vị cao ngất nhưng mà người ta cũng phải sống vậy, thế nên dưới danh tứ đại tiên sơn có không ít sản nghiệp dùng để duy trì tu luyện của các đệ tử tiên sơn.
Ví dụ như khách điếm mà Chấp Đình chọn đây nằm trong Cừ Vũ tiên phường, là khách điếm lớn nhất dưới trướng Doanh Châu tiên sơn, bên trong còn có đệ tử Doanh Châu được điều đến để đóng giữ.
Đối với những tu sĩ bình thường thì đến cả dũng khí bước vào đây cũng không có.
Một là vì những khách điếm mang danh tứ đại tiên sơn đều có giá rất cao.
Hai là vì trong những địa điểm như thế này, ngay cả tiểu đồng đón tiếp cũng cao hơn người ta một bậc.
Người không có linh thạch, không có danh tiếng cũng chả có địa vị nốt thì chẳng bao giờ dám vào.
Đệ tử đóng giữ ở đây là một đệ tử rất bình thường ở Doanh Châu tiên sơn, gặp ai cũng phải gọi sư huynh, sư tỷ, sư thúc, sư bá, thế mà bị phái đến nơi cách Doanh Châu tiên sơn xa xôi thế này làm quản sự.
Hắn là một nhân vật rất tài ba, ít nhất thì trong mắt những tu sĩ ở đây hắn là người như thế.
Chung quy, muốn thành đệ tử Doanh Châu tiên sơn cũng đâu phải chuyện dễ.
Vị Tống quản sự này đang chém gió với hai tiểu đồng về chuyện Doanh Châu tiên sơn nguy nga như thế nào, bất chợt nghe có người nói: "Làm phiền rồi, xin dọn giúp ta một gian phòng thượng đẳng."
Tiểu đồng đang nghe kể chuyện hăng say, tự nhiên bị làm gián đoạn, cậu ta hơi bất mãn, chu miệng đáp: "Phòng thượng đẳng hết rồi."
Đáp xong, cậu ta quay đầu nhìn người mới đến, đôi mắt bất giác sáng bừng lên.
Vị tu sĩ này có dung mạo thật tuấn dật, một đôi mắt rất đẹp, khi bị hắn nhìn vào tiểu đồng cảm thấy chút không vui trong lòng lập tức tan biến.
Song, đáng tiếc cho một vị tu sĩ phong độ ngời ngời như thế lại ôm một con ngỗng to, phá hoại phong cảnh thật.
Đang đắm chìm trong suy nghĩ thì chợt nghe Tống quản sự bên cạnh kinh hô một tiếng.
Vị quản sự luôn hất cằm ngẩng cao đầu trước người khác như gặp ma, bật dậy, hấp tấp chỉnh mũ và vạt áo.
"Hóa ra là Chấp Đình đại sư huynh, sao huynh, huynh rảnh rỗi đến đây thế."
Tiểu đồng nghe ngữ khí của Tống quản sự cảm thấy tò mò, lẽ nào vị này là nhân vật ghê gớm gì sao, nếu không tại sao thái độ của Tống quản sự lại cung kính vậy?
"À à, quên mất, đệ tử Tống Viên, là chưởng sự của khách điếm này, cũng là đệ tử Doanh Châu, chẳng qua tên tuổi đệ tử mờ nhạt, hẳn là Chấp Đình đại sư huynh không biết đệ tử."
Chấp Đình nhìn hắn vài cái, mỉm cười nói: "Ta biết ngươi, bốn năm trước ta đến Nam phong tìm Tiêu Lăng sư tỷ trông thấy ngươi đang giúp đỡ mấy đệ tử khác."
Tống Viên nghe vậy, nụ cười càng rạng rỡ hơn, hắn đáp liên hồi: "Trí nhớ của Chấp Đình đại sư huynh tốt thật.
Đúng thế đúng thế, một người mới gặp Chấp Đình đại sư huynh một lần như đệ tử mà được sư huynh ghi nhớ, đúng là có phúc ba đời!"
Chấp Đình nghe Tống Viên thao thao bất tuyệt, trấn an con ngỗng đang ngưỡng cái cổ dài.
Ngay lúc Tống quản sự khép lại màn cảm thán của hắn, Chấp Đình chen vào: "Hết phòng thượng đẳng rồi à?"
Tống quản sự: "Sao có thể chứ, mà cho dù hết rồi, chỉ cần Chấp Đình đại sư huynh muốn thì Tống Viên đệ cũng phải biến ra một cái cho đại sư huynh.
Qua đây qua đây, Tống Viên dẫn đại sư huynh đi xem phòng, nếu không hài lòng thì chúng ta đổi phòng khác!"
"Phiền Tống quản sự chuẩn bị thêm giúp ta một ít nước linh tuyền nóng."
"Nước nóng?" Tống quản sự bất giác nhìn xuống con ngỗng trong lòng Chấp Đình, nghĩ thầm chẳng lẽ nước nóng là để vặt lông con ngỗng này.
Hắn cười đáp: "Chấp Đình đại sư huynh muốn ăn ngỗng thì cần gì phải tự mình làm, cứ giao cho chúng đệ đi, bảo đảm sẽ xử lý ngon lành giúp đại sư huynh, nhổ sạch một cọng lông cũng không còn.
Đại sư huynh muốn ăn thế nào chúng đệ sẽ làm thế nấy, đầu bếp ở đây..."
Chấp Đình nói: "Đây là ngỗng thần ta thờ, không thể mạo phạm."
Tống quản sự thấy biểu cảm đại sư huynh trở nên nghiêm nghị thì giật cả mình, vội vã đáp: "Vâng vâng vâng, là đệ tử vui quá đầu óc mụ mị, con ngỗng...!ngỗng thần đây vừa nhìn là biết không phải con vật phàm tục, đầy ắp linh khí, không hổ là ngỗng của đại sư huynh Chấp Đình!"
Tống quản sự đi mất, con ngỗng trắng lắc lư đạp chân lên bàn, "Đây cũng là đệ tử Doanh Châu à?"
"Vâng, là đệ tử Nam phong."
"Ta còn chẳng nhận ra, thế mà con còn nhớ à?"
"Gặp một lần, tất nhiên là nhớ, trí nhớ của con cũng khá tốt một tí thôi." Chấp Đình hóa linh tuyền mà Tống quản sự vừa gửi đến ra, "Sư phụ, mời."
Ngỗng trắng đập cánh bay vào linh tuyền, Chấp Đình ngồi xuống kế bên nhặt lông vũ sư phụ làm rụng.
"Con nhặt cái này làm gì thế?"
"Để dành làm kỷ niệm."
"Chấp Đình, ta hy vọng sau khi chuyện này qua đi con có thể mau chóng quên béng khoảng thời gian mất mặt này của sư phụ."
Chấp Đình không nói tiếp vấn đề này, chỉ bảo: "Sư phụ, hay là để đồ nhi rửa lông cho người nhé?"
...
"Tống quản sự, huynh nói Chấp Đình đại sư huynh đó thật sự lợi hại vậy sao? Nhưng sao ta thấy ngày nào hắn cũng ôm một con ngỗng trắng đi ra đi vô miết, lạ ghê."
Tống quản sự liền bịt miệng tiểu đồng,