"thật ra triệu hồi bọn chúng cũng không giúp được gì nhiều cho ngươi."
thái ân nhìn hàn thản nhiên nói.
"dù không giúp được nhiều nhưng cũng làm cho kế hoạch vững thêm một chút, trần lục ra sao rồi nhỉ?"
hàn vung tay liền có màn sáng xuất hiện ra hình ảnh của trần lục đang ngồi trị thương.
"ồ, hắn đã một tháng rồi vẫn chưa xử lý xong những thương thế kia."
cửu luân hơi kinh ngạc với những thương tích trên người trần lục nói.
"cũng thật là lạ, nếu là tu sĩ bình thường thì chỉ cần nửa tháng là đã khôi phục rồi."
hàn gật gật đầu nghiêng người sang một bên nói.
trần lục lúc này cũng không hoàn toàn khôi phục nội thương trong cơ thể, vì phía trước là một nhóm tàu có vẻ không mấy thân thiện.
"mau dừng mấy con tàu này lại, dám cản đường thuyền của chúng ta qua sông, phải cho dừng lại để tính sổ mới được."
một tên đầu hói ánh mắt tham lam ra hiệu cho thuyền của mình bao vây chiến thuyền của thiên vân tông.
"lũ cặn bã này."
một vị đệ tử cau mày nhìn đám người đang ngang nhiên lên thuyền của thiên vân tông.
mấy đệ tử khác cũng là vẻ mặt khó chịu, chỉ có mấy thuyền trưởng là sắc mặt bình tĩnh nhìn xem tình hình.
"bỏ ra, tên khốn!"
ninh thế lan bị hai thanh niên nắm tay kéo đi, tu vi của hai kẻ này cũng là song kỳ trung giai.
"lên thuyền này rồi, thì dừng việc làm càn của các ngươi lại thôi."
trần lục đứng dậy chớp mắt đã biến mất, sau đó xuất hiện một cước đá hai thanh niên bay ra khỏi thuyền.
"đó là kẻ nào? mau bắt hắn lại."
tên đầu trọc cầm đầu tức giận quát lớn.
đám người xâm nhập trên thuyền chạy tới bao vây trần lục và ninh thế lan vào giữa.
"chết đi."
cả đám người xông tới với dáng vẻ cười trên nổi đau của người khác.
"độc trùng hòa cốt."
một âm thanh băng lãnh đột nhiên xuất hiện đánh chết vài người.
"độc sao?"
tên đầu trọc thấy khí lạ phát ra liền lui về sau.
tần nhân đứng bên cạnh trần lục hơi nhếch môi nói:
"bị thương còn ráng làm anh hùng cứu mỹ nhân, ngươi thật sự không sợ mình sẽ bỏ mạng sao?"
"làm gì tới mức độ bỏ mạng chứ, không phải đồng đội ta ở ngay đây sao?"
trần lục nghiêng đầu mỉm cười, tần nhân ánh mắt dời qua chỗ khác có chút mất tự nhiên.
trúc âm, trụ phong, cửu xuân và thiên uyển đã chạy tới chỗ này, bọn họ đứng xung quanh chỗ của trần lục như đang bảo hộ hắn vậy.
"dù không có được mấy chiêu thức hoàn chỉnh, nhưng cũng là do ta tự ngộ khi dùng hợp độc châu."
trần lục thì thâm, ngón tay hắn đưa lên ngưng tụ một tia lôi điện.
"kích lôi độc."
tia lôi điện ở ngón tay lao tới xoẹt ngang qua từng người, tạo ra những vết thương nhỏ trên bề mặt da.
"hừ, giết hết bọn chúng đi."
tên đầu trọc hừ lạnh ra lệnh cho đám thuộc hạ ra tay với đám người của trần lục.
đột nhiên một cảm giác kì lạ truyền vào đám người kia, bọn họ như bị tê liệt chỉ biết đứng yên trừng mắt.
"tần nhân, cho bọn chúng nếm thử khói độc của ngươi đi."
trần lục mỉm cười nói, tần nhân liếc hắn một cái không nói lời nào liền bấm pháp quyết.
một làn khói độc lan tỏa chuẩn bị tiến tới đám người xâm nhập, thì bị một đạo gió lốc cuốn lấy toàn bộ khói độc bay lên trời.
"đủ rồi."
thập nhất trưởng lão tế đằng bước ra bên ngoài nói.
cả đám đệ tử cúi người thi lễ, những người xâm nhập lên thuyền của thiên vân tông cũng đã khôi phục hoạt động, ai cũng có chút sợ hãi lui về sau.
"ta cho các ngươi thời gian 10 hơi thở, trả lại toàn bộ đồ cướp ở trên mấy chiến thuyền này."
tế đằng lộ ra một tia sát cơ liền có vô số người rùng mình, mấy người xâm nhập xoay người khiếp hãi trả lại đồ rồi phóng thẳng về thuyền của mình.
"trưởng lão, không phải ông đang bị thương sao?"
một thanh niên vẻ mặt hiền hòa dìu thập nhất trưởng lão.
"tu vi này?"
trần lục cau mày nhìn thanh niên đang dìu thập nhất trưởng lão.
"là một ngũ kỳ thượng giai, rất có thể là mạnh hơn ba cường giả xuất hiện lúc trước."
hạo trung gật gù phân tích thanh niên trước mắt nói.
"độ tuổi không quá bảy mươi, ở đây được coi là cường giả hạng nhất."
vô tâm ngáp dài liếc nhìn thanh niên một chút nói.
"đây vốn không phải thiên tài hay cường giả, mà là một con quái vật."
trần lục cau mày ánh mắt có chút thận trọng, hắn sẽ không đắc tội với những quái vật này, khi tu vi chưa đủ mạnh để chống lại họ.
"giải quyết một chút chướng ngại thôi, chúng ta quay về."
thập nhất trưởng lão tế đằng mỉm cười nói, thanh