Hắn không có kinh nghiệm sơ cứu những vết thương kiểu này, có những vết sâu và dài đang chảy máu dữ dội. Lúc này hắn đang cố ấn chặt vào các thương lớn để chúng giảm lượng máu chảy ra. Trong đầu cố nhớ lại lời ông nội dạy hắn khi bị thương. Trước tiên, cần sát trùng. Đúng rồi, sát trùng. Hãn nhờ người gần đó giữ chặt rồi liền chạy vào trong lấy một nắm muối bỏ vào một chiếc chậu đựng nước. Nước hắn dùng chính là nước đun sôi để nguội, từ khi đến đây, hắn đã khuyên mọi người nên nấu sôi trước khi uống nhưng có ai làm hay không thì chịu vì hắn chẳng có quyền gì bắt ép họ cả. Hòa một chút muối vào nước đủ để tạo nước muối loãng. Sau đó hướng đến chỗ ông Cai
-Ông Cai, ông giúp cháu nấu một nồi nước sôi, luộc sạch đống vải này
Nói rồi liền xé một đống vải cotton mua được lần trước đưa cho ông Cai. Lão không hiểu gì nhưng Hãn đã nhờ gấp, mạng người quan trọng nên không hỏi nhiều, cầm lấy vải mang đi. Đặt thau nước muối qua một bên, Hãn thì lấy ra trong góc phòng một bình thủy tinh nhỏ, bên trong là cồn 90 độ. Để thu được hắn đã dùng phương pháp nấu rượu hiện đại, trưng cất nhiều lần mới lấy được. Thứ này Hãn đã làm từ lâu vì hắn đoán sẽ cần dùng tới, lần này quả nhiên có việc cần dùng, hắn sau khi rửa tay trong nước liền để vào cồn nhằm mục đích sát trùng, sau đó, lấy nước muối pha loãng lau miệng các vết thương hở, nước muối pha loãng có khả năng sát trùng rất tốt, với vết thương nghiêm trọng thế này thì không nên dùng cồn vì không khéo thăng nhanh hơn. Tốt nhất nên để Cóc hoàn toàn tỉnh lại mới dùng cồn để sát trùng, chứ nó mất ý thức thế này có khi không chịu nổi. Nhưng việc nước muối pha loãng tiếp xúc với vết thương khiến Cóc khẽ rên, cựa mình đau đớn, có vẻ rất rát.
-Cố lên, mày phải cố lên – Hãn vừa làm vừa nói với Cóc
Cô Trinh và Công Xương đứng đó nhìn Hãn làm từng công đoạn. Nhưng dường như nhớ ra điều gì, Hãn liền quay lại nói với cô Trinh
-Cô giúp cháu lau vết thương cháu đi có việc, sẽ về ngày. Nhớ rửa tay vào chậu kia trước – Hãn chỉ tay vào chiếc chậu gần đó.
Rồi hắn chạy một mạch ra ngoài, không để lãng phí một khắc nào, Hãn đã thấy lão Cai luộc đống vải trong một chiếc chậu gốm. Hãn dừng lại một hồi rồi nói
-Ông tìm giúp cháu trong làng có ai có kim bằng đồng và lấy một ít sợi chỉ trong đống vải. Tất cả luộc lên giúp cháu, càng lâu càng tốt ạ
-Nhưng để làm gì? – lão tò mò hỏi lại
-Cháu sẽ giải thích sau – Hãn nói rồi lại chạy đi.
Hắn chạy đến bìa rừng, trên đường gặp Trâu và Sóc đang tiến về lão Cai, không để cho chúng mở lời Hãn liền nói lớn
-Hai chúng mày theo tao
Hắn nói ngay trong lúc đang chạy, rồi vụt qua 2 đứa trẻ. Chúng chẳng hiểu gì nhưng vẫn chạy theo Hãn. Vừa chạy vừa nói theo
-Thằng Cóc về rồi đúng không?
-Đúng, nhưng lần này nó bị thương rất nặng.
-Vậy chúng ta đang đi đâu đây? – Trâu hỏi
-Tìm thuốc cho nó.
Hãn chạy vào trong khu rừng để tìm một loại thảo dược cầm máu, đó là cây cỏ mực. Thứ này mọc dại khắp rừng Hãn mấy lần thấy được. Mới bước vào rừng, hắn đã chạy đến chỗ hắn nhìn thấy cỏ nhọ nhồi lần trước, ngắt một cành giơ lên
-Chúng mày tản ra, hái cho tao loại cỏ như thế này
Trâu và Sóc sau khi nhìn nghĩ thấy loại cỏ này có hoa màu trắng lá dẹt thì tản ra. Khoảng 2 khắc (30p) sau cả đám tập trung lại, trên cả 2 tay có 1 nắm đầy cỏ mực rồi kéo nhau về. Cỏ mực được rửa sạch giã nát, khi về đến, cô Trinh đã lau xong các vết thương, còn mũi tên, trong khi Hãn đi hái thuốc, cô đã mạnh tay rút ra, điều này vô cùng liều lĩnh, rút mũi tên trực tiếp thế có thể xé rách vết thương khiến máu chảy không ngừng nhưng khi nhìn đầu nhọn hắn mới thở phào yên tâm. Mũi tên này không có gì đặc biệt cả, chỉ là mũi tên săn bình thường, thiết kế đầu hình thoi mà thôi.
Thương tích của Cóc chỉ có vết mũi tên và một nhát rạch dài phần bụng, hai thứ này cần phải khâu lại bằng không sẽ không có cách gì cứu được. Thời cổ đại những vết thương như thế này cầm chắc cái chết do kĩ thuật cứu thương nghèo nàn, không quan tâm đến khử trùng nên có thể nói người chết trên chiến trường và chết trên nơi băng bó dã chiến là ngang nhau vì nhiễm trùng nên một vết thương nhỏ cũng đủ lấy mạng người.
Lúc Hãn trở về, lão Cai đã luộc những thứ Hãn cần, thời gian đủ để các vi trùng có hại chết sạch. Có 2 vết thương cần may lại nhưng hắn không có gan làm thứ ấy vì hắn chưa từng làm, cũng như hắn không dám, việc xiên một vật kim loại vào một thân thể khiến hắn cảm giác như đâm từng mũi lao vào người thân của hắn.
-Cô Trinh, giúp cháu, dùng kim chỉ này may miệng vết mũi tên và vết rạch dài nhất lại.
-Sao cháu lại nghĩ ra một việc như thế? Cháu coi thân thể nó là tấm vải hay sao mà may vá
-Nếu không làm thế máu sẽ chảy liên tục, nó sẽ mất mạng luôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô Trinh nghe đến chuyện lấy kim chỉ khâu vết thương mà toát mồ hôi hột, đúng là vậy, cô đã từng nhìn thấy đủ loại vết thương trên đời, vết thương nghiêm trọng thế này có băng bó cỡ nào cũng chỉ có chết mà thôi. Máu của Cóc lúc này vẫn còn chảy ra từ các vết thương, khuôn mặt của đứa bé tái nhợt đi vì mất máu dù cô đã cố ấn vào vết thương để dừng nhưng không có tác dụng. Cũng đã từng nghe đến đủ thứ chữa thương từ khoét thịt lấy độc đến chặt bỏ một bộ phận cơ thể