Nhưng điều Hãn không ngờ là chưa hết một tuần là số thủy tinh trong kho đã gần hết veo rồi. Bán nhiều nhất là cho thương nhân, chứ cho các tộc trưởng thì mới chỉ được 2 chuyến. Nên Hãn đã xin Công Xương cho những người thợ trở về. Nghĩ cũng mất việc sao hắn không xin từ đầu cho rồi
Lần này bán tại thương hội cũng thu đến 18000 lạng bạc vì có đến hơn 10 thương nhân từ khắp nơi đến mua và đặt hàng. Đáng lẽ số tiền sẽ còn lớn hơn nếu không vì số thủy tinh có hạn. Kho của Hãn vốn rất lớn, nói là kho nhưng chỉ là một bãi đất trống, dựng lán mái tre, đắp rơm che nắng mưa, thủy tinh xếp chồng thành đống, phủ một lớp vải lên, đến khi cần thì mang ra bán thôi.
Số tiền đó kiếm được trong 1 tuần đã khiến Hãn tí phụt ngụm nước uống dở vào mặt Trì, lần đầu hắn kiếm được số lượng lớn như vậy. Lần này ngoài bạc còn kiếm được rất nhiều mối hàng khác, có rất nhiều thương nhân, phần lớn là từ Ấn Độ muốn có sản phẩm của Hãn, họ thậm chí còn đặt rất nhiều đồ vật có hình dáng khác nhau và trả giá hời, những tấm da mô tả lúc nàu đang xếp thành chồng, nếu xếp làm gối đầu còn đủ làm 3 chiếc. Tính ra cần lượng nhân công đến trăm người mới có thể đáp ứng nhưng lúc này đang có chiến tranh với đám phỉ, kiếm đâu là nhân công đây
Thuê người bên ngoài bộ lạc thì hoàn toàn có thể, đào tạo mấy tháng là thành thục nhưng cái Hãn lo là việc lộ ra bí mật làm thủy tinh. Nội cái chuyện dùng người trong tộc Công Xương hắn đã lo chết mẹ rồi. Sợ một ngày họ tách riêng luôn ra, vậy còn ai làm cho hắn nữa, họ có đủ kĩ năng lành nghề, việc duy nhất ràng buộc họ là lệnh của Công Xương. Khi mất đi thì chỉ còn trông chờ vào lòng tốt của họ nhưng đó là thứ khan hiếm ở bất kì thời đại nào. Hắn chưa muốn truyền bá cách thổi thủy tinh lúc này vì nhiều lí do. Kì thực trong đầu hắn có đến giờ đã nảy ra khá nhiều ý kiếm ra tiền nhưng lúc này cần tận thu nhiều hơn từ thủy tinh. Tính ra chỉ còn khoảng 20 năm nhưng nếu lộ ra trước thì chỉ còn 4 năm, lúc đó cả vùng Giao Châu này không nổi tiếng về nghề thủy tinh cũng lạ, như đã nói đồ thủy tinh rất quý, không dễ làm với kĩ thuật thời này nhưng thổi thủy tinh đã thay đổi tất cả.
Bạc thu về nhiều nhưng hắn cần nhiều nguyên liệu chế tạo vũ khí nên ưu tiên lần này là bán cho các bộ tộc xung quanh. Trì sau chuyến đi buôn lần trước biết được Liên Lâu là điểm buôn bán lớn nhất Giao Châu, các bộ tộc từ Long Biên, Chu Diên, Bắc Đái, Khúc Dương,… đêu tụ về đó trao đổi. Rất hoàn hảo để thu mua nguyên liệu, nhưng khi suy tính kỹ lại nảy ra một vấn đề, những thứ hắn trao đổi lại khiến nhà Hán nghi ngờ, sừng trâu, kim loại đồng mua nhiều để làm gì. Nghĩ thế nào cũng để chế cung, luyện vũ khí. Cung nhà Hán đều cần sừng trâu, vũ khí đồng, tuy vô dụng với giáp của nhà Hán nhưng cũng gây được thiệt hại. Mua nhiều không nổi loạn thì làm gì. Quân Hán không thể nhắm mắt như không thấy một vấn để to tổ bố thế được.
10 người thợ thủy tinh ngày đêm thổi lò tạo thủy tinh để làm đủ số lượng Hãn yêu cầu. Việc Trì đi buôn bán nhiều nơi đã đem về nhiều thứ rất hữu dụng, trong đó có thông tin về tên họ Bạch. Bạch Kỷ lúc này đã thống nhất một dải Khúc Dương, thế lực có thể tranh giành ảnh hưởng với các tộc Lạc Hầu phía Tây. Các tộc trưởng cũ, hoặc quy thuận cống nạp hoặc chống lại rồi chết. Kẻ quy phục chỉ đến 1/5 còn lại đều chết, dân số Khúc Dương chết đến 1/3, kẻ chạy nạn sang các quận khác phần lớn bị bắt lại, giải về đối xử như nô lệ.
Ở chổ Công Xương không hề có xung đột nhưng tại Khúc Dương người ta chỉ còn thấy cảnh điêu tàn, làng mạc cháy dở, đầu người nhiều không kể xiết, xác chết nằm gối lên nhau thu hút đàn quạ đến rỉa xác. Chính quyền Hán nhắm mắt làm ngơ cho hành động này mặc cho sự phản đối của các tộc khác.
Thế lực của Bạch Kỷ đại thịnh khiến Hãn cảm thấy lo sợ, lúc này họ Bạch đã là chúa một vùng rộng lớn. Với sự hậu thuẫn của quân Hán thì chắc chắn thế lực của họ Bạch sau này còn lớn hơn, thậm chí là lấn sang các quận khác, lúc đó chỉ sợ hắn lại phải tiếp tục chạy mạng, thành quả bao lâu gây dựng sẽ mất sạch.
Việc buôn bán lúc này chỉ để thu mua nguyên liệu, vận chuyển không phải lo nữa vì thổ phỉ đã bị khóa bên trong. Các quận phía nam quả là nhiều sừng trâu và đồ đồng. Hãn đã nhờ Công Xương yêu cầu các tộc trưởng mang đến nhữ thợ mộc, thủ công lành nghề nhất các tộc để chế tạo cung tên. Nhân số lên đến hơn 50 người. Mỗi cây cung cần 1 tuần để hoàn thành nên sau mấy tháng, tính theo nguyên liệu thì các tộc đã có một lượng đáng kể cung phức hợp, trong đó tộc của Công Xương đã thành lập xong binh chủng cung binh lên đến 300 người ngày đêm luyện tập.
Các trang bị như khiên, giáp mây, rìu, giáo đồng được trang bị đầy đủ cho từng người lính tạo nên sự đồng bộ. Ngoài ra, việc luyện tập cần có chút thay đổi khi Hãn thấy những người lính luyện tập độc lập nhưng không có tính tập thể, thân ai lấy lo
Việc dựa vào khả năng chiến đấu của từng cá nhân tuy cần thiết nhưng