Lính chính quy của Công Xương cũng tử thương không ít. Họ là mũi xung kích cho có các đợt tấn công, nên trang bị tốt họ có đầu tiên, vài người chiến đấu tốt được trang bị vũ khí sắt. Nhưng vì là những người đầu chiến tuyến, chạm mặt đám phí đầu tiên nên tử thương cũng cao. Tuy nhiên, chung quy lại thì vẫn là dành phần thắng
Giờ chỉ cần chờ đến mùa đông là có thể đánh vào bên trong, nhổ cái gai khó chịu này. Các tộc trưởng muốn tiến vào vùng đất nổi bên trong cần có thuyền nên họ đã cho chuẩn bị đóng các loại thuyền, bè để chở quân qua sông. Vùng đầm rộng lớn vây quanh là nhà của đám cá sấu cực kì hung dữ chỉ sợ đang đi qua sông lại bị cá sấu vồ thôi, chưa tính đến đám rắn độc nữa. Chúng giống như một bức tường thành kiên cố bảo vệ cho trại bên trong vậy
Bên ngoài, rắn rết cũng đông không kém, nhiều lúc Hãn tự hỏi bên ngoài đã nhiều thì bên trong còn như thế nào nữa. Không hổ danh là đầm Dạ Trạch, trong sử kí đã từng nói qua về chuyện quân Lương từng cố gắng xâm nhập dù mất đi ưu thế kị binh, có trường hợp từng bị liền một lúc mấy con rắn độc cắn trúng, chuyện đó cũng đã xảy ra với quân của các tộc trưởng, chết thảm không tả được. Những người bị rắn cắn Hãn phải cột thật chặt người đó, đến mức không cử động nổi một ngón tay, rồi sau đó khoét thịt vùng bị cắn để rút máu ra, cuối cùng là dùng cây mã đề giã nát đắp vào. Đây là cách ông nội Hãn đã chỉ, nhiều lúc hắn cảm thấy nể lão nhân gia này. Cây mã đề tuy có tác dụng lọc máu độc nhưng không thể lọc triệt để, vẫn còn một lượng độc tương đối. Cộng với việc rút máu thì độc vẫn còn lại một chút, không còn nguy hiểm đến tính mạng, việc còn lại là trông chờ vào sự đề kháng của cơ thể, bất quá phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài tháng là có thể đi lại. Xui lắm thì mới gặp ông bà thôi.
Lũ rắn Hãn không thể để chúng hoành hành được, khó với người cổ đại nhưng hắn thì thừa sức giải quyết. Và khi chiếm được chốt phục kích đầu tiên thì Hãn cũng nhận ra Tưởng Kì cũng biết cách này. Đó là dùng mùi nồng để đuổi rắn. Rắn thị giác không tốt nhưng lưỡi chúng lại rất đáng nể, thay thế mũi và mắt, giúp chúng xác định con mổi. Chính vì rất nhạy nên rắn rất nhạy cảm và rất sợ những loại thực vật có mùi nồng khiến thính giác của chúng bị vô hiệu hóa. Rắn bị mất đi khả năng cảm nhận xung quanh thì khác gì bị mù nên chúng rất ghét và bỏ đi từ xa. Mùi nồng hắn có rất nhiều cách tạo. Cách hắn ưa thích là tỏi.
Rừng núi nước Nam có rất nhiều cây gia vị và thảo mộc mà hiện nay người Việt vẫn dùng trong bữa ăn hằng ngày. Hãn tìm cũng được mười mấy loại khác nhau trong đó có tỏi dại. Đuổi rắn chỉ cần giã tỏi lọc qua nước sôi sau đó để nguội thì sẽ thu được nước tỏi. Ngửi thôi cũng đủ khiến mũi sụt sịt do tính nóng của nó. Tưới nước tỏi lên người hay rải xung quang nhà, tường trại cũng đủ khiến lũ rắn đến rồi không muốn trở lại, đi rừng cũng an tâm vì lũ rắn đã lẩn mất rồi.
-------------
Doanh trại của Tưởng Kì,
Một bức tường đất trải dài hơn 1 km, bên trên có hơn mười người đàn ông thay phiên canh giác và cảnh giới. Trại của Tưởng Kì nằm lẩn khuất trong cánh rừng đất nổi giữa đầm. Cánh cửa gỗ làm bằng nhiều giác gỗ ghép lại bằng các thanh ngang có đóng đinh đồng từ từ mở. Một kẻ liền sau đó chạy vào bên trong, trên người có vài thương tích,
Hắn đi qua còn đường hẹp dẫn đến một căn nhà lớn nằm giữa trại. Dọc đường vang lên hàng loạt những tiếng kêu la thảm thiết của phụ nữ từ những căn nhà lá ven đường. Có kẻ từ trong một căn nhà bước ra đang buộc lại chiếc khố cười với kẻ bên ngoài rồi mời kẻ đó vào bên trong với điệu cười dâm đãng, cánh cửa hé lộ ra thân hình trắng hếu của một cô gái trẻ đang nằm sấp trên sàn nhà, tóc xù lên che khuất khuôn mặt. Hắn thấy tên đồng bạn đang chạy hộc tốc mới vẫy tay hỏi
-Người anh em, đi đâu mà vội vậy? Dừng lại chung vui với chúng tôi nào.
-Vui vẻ gì nữa, sắp chết đến nơi rồi.
Tên này nói rồi tiếp tục chạy đi đến căn nhà giữa trại. Nơi này được canh giữ bởi những kẻ cao lớn, đô con nhất trong đám phỉ, kĩ năng chiến đấu rất tốt. Bên trong căn nhà này chính là nơi ở của Tưởng Kì.
-Thủ lĩnh, thủ lĩnh, không xong rồi. – Tên này xông thẳng vào trong nói lớn
-Có chuyện gì vậy? Không phải ta cho ngươi thông đường đến chỗ buôn bán sao? – Một người đàn ông trung tuổi để ria mép, ăn mặc bảnh bao theo lối Hán phục từ phía sau trướng từ từ bước ra
-Chúng tôi bị tập kích, anh em bị giết cả rồi
-Nói láo, đường đến chỗ buôn bán nằm rất xa phía các chốt chặn, lấy đây ra lính mà phục kích
Kẻ mà tên kia gọi là thủ lĩnh chính là Tưởng Kì. Chỗ buôn bán mà người đàn ông này nói đến chính là một vịnh nhỏ tự nhiên, đến vịnh này cần men theo một nhánh sông được ngụy trang tại một đoạn sông vắng người trên sông Nhị Hà, hai bên nhánh sông là các rặng đá cao, chỉ đủ cho một thương thuyền đi vào, muốn ra phải vòng vào vịnh và quay đầu. Những kẻ biết đến nơi này chỉ có những kẻ làm ăn với Tưởng Kỳ.
Hãn đã sớm để ý đến con đường này nên đã xin Công Xương 20 người thiện chiến, trang bị tốt nhất, băng qua rừng với lương thực và thuốc đuổi rắn, mất đến 2 ngày mới đến được. Thuận tiện trong quá trình do thám thì nghe có hơn 12 tên phỉ đang tiến đến, trông bộ dạng như đang kiểm tra đường lối. Hãn nghe mà mừng thầm liền sau đó tổ chức phụ kích tại nơi có nhiều bụi cây um tùm.
Đám thổ phỉ này cũng giống nhóm của Hãn, đều dùng tỏi để đuổi rắn nên dù có bị ngửi ra mùi cũng không phát hiện ra cuộc mai phục này. Khi chúng tiến vào, Hãn để ý chúng được trang bị rất tốt, hơn nữa lại rất có hàng lối và linh hoạt trong việc quan sát xung quanh chứng tỏ bọn này có qua huấn luyện.
Trong khoảnh khắc chúng tiến đủ sâu, Hãn hạ tay ra hiệu, ngay tức khắc 6 mũi tên con lao ra khỏi bụi rậm nhằm ngay những trên đi đầu hàng mà tiến tới. Ngay sau đó là các chiến binh bộ lạc lao ra quần nhau với nhóm phỉ này.
Quả không ngoài dự đoán, dù đông gấp đôi nhưng hai bên giao tranh rất chật vật. Hãn không tham gia vì hắn chẳng có kinh nghiệm chém giết gì cả. Dù cho bản lĩnh trui rèn có được từ những lần luyện tập với cô Trinh khiến trình độ của hắn thừa sức đốn ngã cả những chiến binh ưu tú nhưng ra tay hạ sát lại không thể được, vì cướp đi một sinh mạng là một thứ rất khó khăn, phải trải qua giây phút sinh tử nhiều lần mới có thể làm được.
Hắn một mình trong bụi rậm chứng kiến cuộc ẩu đả này trong lòng suốt ruột không thôi. Hãn nắm chặt chuôi kiếm lúc này vẫn còn trong vỏ, hắn thấy có nhiều người lính gặp bất lợi bị thương. Hắn không có dũng khí bước ra chiến đấu. Thời của vũ khí lạnh thì cách chết trận vô cùng kinh dị,
-Cẩn thận – Hãn hét lớn, rồi từ trong bụi rậm lao ra
Trên tay hắn đã cầm sẵn đao sắt vung lên lao đến một tên thổ phỉ đang chĩa giáo muốn đâm một người lính của Công Xương vừa bị đánh ngã, nằm bệt xuống đất. Hãn nhìn thấy cảnh đó tức tốc chạy đến, người lính đó chính là người Hãn biết, chú Lương, vì tộc trưởng ra lệnh huy động toàn quân nên Chú Lương và những người thợ khác cũng phải tham gia, không