Hãn gật gù như hiểu ra. Thấy Hãn không nói gì, lão Cai mới cất tiếng
-Ta đến đây là có một việc muốn xin ý kiến của các cháu?
-Ý của cháu? – Cả Hãn và Trâu đều bất ngờ
-Đúng vậy. Tộc trưởng đang lúc đau thương, không nên làm phiền ngài. Người mà ta có thể trông cậy, chỉ có các cháu. Trâu là con trai tộc trưởng, không có Tộc trưởng ở đây, lời nói đương nhiên có trọng lượng, Hãn có tài chí xoay sở. Hai cháu hợp sức, nhất định có thể làm được
-Cháu có thể giúp gì chứ?
-Có đấy. Hiện tại trước mắt, chúng ta đang thiếu lương thực trầm trọng, sợ rằng không trụ được đến vụ sau.
Từ khi lũ phỉ tấn công bộ tộc đã kéo theo một sự xáo trộn cực lớn về nhân lực và vật lực. Thổ phỉ tấn công diện rộng tất cả các làng gần với đầm Dạ Trạch. Không nhìn thấy sự dừng lại của chúng. Các làng đã tụ lại với nhau để có sức mạnh đối đầu với chúng. Cách này đúng là có tác dụng khi họ có thể phòng vệ với số lượng đến 800 người chiến đấu.
Tuy ô hợp, thiếu kĩ năng chiến đấu, vũ khí nghèo nàn nhưng ai cũng liều chết nên tạo nên một áp lực tương đối với thổ phỉ. Tuy nhiên, vấn đề là khi họ rời đi, một số làng đã không kịp thu hoạch lúa, lũ phỉ đến, một phần cướp, một phần đốt sạch khiến cả tộc sắp phải đương đầu với nạn thiếu lương.
-Hiện chúng ta còn bao nhiêu lương thực? – Hãn hỏi
Lão Cai giơ 3 ngón tay nói:
- 3 tháng, nếu tính cả sự hỗ trợ của các tộc khác và sử dụng tiết kiệm. Các tộc khác không có dư dả gì nhiều, nuôi tộc nhân của họ đã đủ khó khăn rồi.
Hãn lấy hai tay vuốt mặt, đến nước này chỉ có cách mua lương thực thôi.
-Những người thợ thủy tinh còn lại bao nhiêu người ạ? – Hãn hỏi
-Chỉ còn 1 người sống sót. Đến thợ rèn của cháu cũng chỉ có 3 người sống. Người cháu mang về cũng tử nạn rồi.
Cả Musa cũng tử nạn rồi sao? Hãn giật mình hoảng hốt. Lão Cai nói hắn lúc đó cố gắng cứu mấy đứa nhỏ, bị lũ thổ phỉ giết chết rồi. Hắn vô lực ngồi phịch xuống đất, tâm tình không thoải mái chút nào.
-Ngoài ra, sắp đến ngày đóng thuế rồi.
“Mẹ nó, hết thiếu lương, người chết giờ đến đóng thuế”, hắn còn chưa đủ khổ hay sao? Lần này tộc của Công Xương gần như phải xây dựng lại từ đầu. Xử lý không khéo sẽ gây ra hậu quả khó lường. Họ vẫn cần nhân lực để đương đầu với lũ phỉ đang nhòm ngó. Nếu mất đi thì đất đai, tộc nhân sẽ là mục tiêu cho không chỉ thổ phỉ mà các tộc xung quanh xâu xé.
Dù Công Xương có được hảo cảm từ tất cả các tộc trưởng trong vùng nhưng chưa chắc các tộc trưởng đó không nhân cơ hội mà cắn họ Công một miếng. Mọi thứ trên đời này vận động dựa trên lợi ích chứ không phải tình nghĩa. Khi Công Xương đứng ngang hàng với họ mới có thể nói tình nghĩa, nhưng mà lúc này đội quân chủ lực của tộc đã mất sạch thì họ không khác gì trinh nữ trần truồng nằm giữa đám dâm tặc.
Để tránh thảm cảnh đó xảy ra, việc đầu tiên cần làm là có đủ lương thực cho mọi người đến vụ sau. Nhưng nói thì dễ, làm mới là vấn đề vì thứ nhất đất canh tác không đủ, thứ 2 thời gian quá ngắn, thứ 3 nông cụ kém chất lượng. Việc xoay sở là một bài toán khó.
Trầu nhìn Hãn có vẻ bất lực, trong lòng cũng cảm thấy rối rắm, không tiện lên tiếng. Lão Cai thấy hai đứa trẻ im lặng mới nói
-Ta biết trách nhiệm này quá nặng nề với các cháu, nhưng tộc trưởng đã thành ra như vậy, ta cũng không còn cách nào. – lão Cai thở dài.
Hãn trong mắt lão cũng chỉ là một thiếu niên mới trưởng thành, chưa có kinh nghiệm gì hết. Đặt gánh nặng của cả tộc quả thực quá sức. Nhưng với Hãn, nếu không nghĩ cách thì không được. Hắn trẻ nhưng có một linh hồn trưởng thành, tuy không nói là trải sự đời nhưng cũng được tính là có chút kinh nghiệm.
-Cháu cần nắm rõ chúng ta có gì trước, bao gồm dân số, số người có thể lao động, số đất có thể canh tác, dụng cụ, đặc điểm các khu vực xung quanh. Trâu, đi theo tao, chúng ta sẽ có nhiều việc phải làm đấy.
-Được – Trâu thấy Hãn dần có ý chí trở lại, cũng bỏ khuôn mặt ủ rũ đi
Hãn lấy tự lấy hai tay vỗ mạnh vào mặt mình, nhanh chóng bỏ khuôn mặt chán trường vừa nãy mà phấn chấn hơn rồi nói. Có thời gian ngồi đó mất tinh thần thì thà đứng lên mà làm việc sẽ có ích hơn.
-Được, hai cháu theo ta, có gì ta sẽ từ từ giải đáp. – Lão Cai nói
Cả 3 cùng ra khỏi lán mà đi xem xét xung quanh.
…..
Suốt hai ngày kể từ khi nhóm của Công Xương trở về, Hãn và Trâu đã liên tục tìm hiều thông tin về chỗ ở hiện tại. Hắn nắm được nơi đây tập trung khoảng 6000 người, nơi đây trước chỉ là một ngôi làng nhỏ nên đất canh tác, cùng với đất bỏ hoang cũng chỉ có mấy chục hecta, không đủ để canh tác nuôi mấy ngàn người, chưa kể nông cụ rất kém, đến lưỡi cuốc cũng làm từ gỗ cứng, không có chút kim loại nào, trâu kéo cày cũng chỉ có vài con, phía tây là sông Hồng, có thể sẽ có lũ bất cứ lúc nào, cũng là hướng đi đến thương hội, còn lại các mặt khác là các cánh rừng thưa, lợi thế duy nhất là số người có thể lao động có rất nhiều và đất có thể canh tác được cũng rất màu mỡ do có phù sa từ những trận lụt
Nói tóm lại, họ đang ở một khu đất trống tốt với một nhúm người. Hãn ví một nhúm người có hơi khập khiễng nhưng không phải không có lý. Nếu làm một ví dụ đơn giản thì dù có gộp toàn bộ dân sô 3 quận Giao Chỉ, Cửu Chân, Nhật Nam lúc này lại cũng không không bằng nổi dân số của tỉnh Lạng Sơn hiện đại, mà Lạng Sơn hiện tại vẫn được coi là vùng có mức dân số trung bình. Chính vì thế đất Giao Chỉ tuy nói là đất có dân số đông nhất các vùng từ phía Nam Trường Giang đổ xuống nhưng chung quy vẫn là nơi ”đất rộng người thưa”. Đất Giao Chỉ lúc này rừng núi vẫn là chủ yêu mà thôi.
Cũng trong hai ngày này, hắn theo Lão Cai bám riết không rời để tìm hi vọng cứu cả cái tộc này nhưng việc duy nhất hắn có thể nghĩ đến là phương pháp tình thế để có thêm lương thực. Đó là phân chia người đi vào rừng đi săn bắn để giảm bớt gánh nặng cũng như phân bố lại lương thực, những người ít hoạt động hay không góp sức vào việc tạo ra thực phẩm cho bộ tộc sẽ bị cắt giảm khẩu phần một chút để ưu tiên cho các người bệnh và những người có đóng góp.
Nhưng cách này sẽ không thể kéo dài thêm bao nhiêu thời gian cho họ. Hãn từng nghĩ đến việc tìm một loại củ ngắn ngày, đáng buồn là việc canh tác này không có kết quả khi vào mùa đông, các cây lấy củ mà hắn biết đều khô héo, không thể tìm thấy dấu vết, chưa kể, thời gian canh tác vẫn còn quá dài với khả năng chịu đựng của mọi người.
-----
Một tháng sau
Tại khu rừng phía Nam của làng
Lúc này đang là sáng sớm, sương vẫn còn bao phủ. Một con hoẵng lớn đang cúi chiếc cổ xuống để gặm những cây cỏ non còn đang đẫm sương sớm
-Thấy rồi, chờ 4-5 ngày cuối cùng cũng chờ được – Một bụi cây cách đó chừng 10m lên tiếng
-Im lặng, chuẩn bị bắn đi – Một giọng nói ồm gắt nhẹ
Trong bụi cây kêu lên một tiếng “kẹt”, một cánh cung bị kéo căng, lắp trên đó là một mũi tên nhắm thẳng con vật này. “Víu”. Dây cung thả ra, tạo đà cho mũi tên bay đi lao về hướng con vật đang đứng phía trước. Nhưng người bắn cung còn kém may mắn một chút khi mà mũi tên bị trượt lên trên thân con nai một chút
-Mẹ nó, trượt rồi – Một giọng chửi từ bụi rậm
Cọn vật sau khi cảm nhận có một thứ gì đó bay qua mình liền giật mình chạy mất, “Đuổi theo”, “Roạt” “roạt”. Ngay khi giọng nói vừa kết thúc một bóng ảnh lao ra chạy đuổi theo, theo sau là thêm vài tiếng chân dậm trên đống lá khô trên đất.
Một nhóm khoảng 4 người bứt tốc chạy ra khỏi bụi rậm đuổi theo con vật lúc nãy. Họ đuổi theo bước chân không nghỉ, theo con vật này đến một rừng tre rậm rạp. Ở đây, cỏ không mọc, mặt đấy chỉ độc một loài tre trúc. Bóng con vật ẩn hiện giữa các thân tre, theo sau là các thợ săn đang truy đuổi.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung tuổi, vừa chạy vừa giương cung bắn đuổi theo. Một cây cung phức hợp quả là một món đồ xa xỉ với thợ săn. Cánh cung kéo mạnh liền thả ra đẩy mũi tên lao về phía trước, hướng đến con vật này nhưng sự nhanh nhẹn của con hoẵng nãy đã cứu nó.
-Nó ở kia, mở cánh ra, lùa nó về bên này
Có một người trẻ tuổi đứng trên một gò đất gần đó quan sát rồi giang tay nói. Ngay lập tưc những người theo sau dàn thành hàng ngang bứt tốc. Một người cầm theo một sợi dây, mỗi đầu buộc một cục đá, lấy ngón trỏ móc bám vào đoạn dây rồi xoay vài vòng trên không trung sau đó quăng về phía con vật cách đó chừng 4-5m, nhắm thẳng vào hai chân sau. Nhưng con vật này tốc độ quá nhanh nên sợi dây quăng bị hụt, bắt nhầm phải một thân tre.
Kẻ quăng dây xì một tiếng cay cú, không ngừng bám theo. Người thanh niên lúc nãy ra lệnh đã cầm trên tay một cây cung phức hợp từ lúc nào, một thanh Tong-ah có lắp Tiểu Hoàng Tiễn, nhanh chóng ngắm bắn dựa theo chuyển động của con mồi. “Viu”, thanh Tong-ah bật ra khỏi dây cung, còn mũi tên con miết vào thân tre lao đi, không nhìn thấy bóng, chỉ nghe có một tiếng va chạm. Cả mũi tên và con vật lúc này đã biến mất khỏi tầm mắt. “Chẳng lẽ không trúng?”. Hắn nghe vẫn còn tiếng chạy của con vật ở phía trước vọng lại đến khi im lặng hẳn. Khuôn mặt có chút thất vọng
Những người khác đuổi theo cũng đi mất hút theo hướng chạy của con vật. Còn người này thu cây cung lại, từ từ tăng tốc chạy
-“Trúng rồi” – Một giọng nói truyền lại
Người thanh niên vừa bắn mũi tên mới chút vừa nãy còn có chút thất vọng vì tưởng bắn trượt. Khi giọng nói vừa rồi truyền đến, mắt chợt dần mở to, khuôn mặt liền nở nụ cười phấn khởi chạy đến. Khi thấy những người đi săn cùng đã thấy họ đứng quanh một chỗ. Tất cả đều hướng mắt nhìn vật nằm trên đất. Xác con vật vừa nãy đang nằm thoi thóp, mắt mở hoảng sợ. Mũi tên lúc nãy cắm trên người con vật này dường như đã đâm phải tim hay bộ phận quan trọng khiến con vật mất sức mà chết.
-To quá!! – Một người cảm thán
-Nó sắp chết rồi – Một người trung tuổi nói
-Mày bắn tốt lắm, đi săn bao lâu cuối cùng cũng được một lần – Một người khác niền vỗ vai
Phần ngực và bụng con vật còn phập phồng thở dốc như sợ có kẻ lấy đi không khí của nó. Chắc hẳn con vật này đang cảm nhận việc hô hấp dần trở nên khó khăn. Người thiếu niên nở nụ cười vui mừng nói,
-Lấy dây đi, khiêng nó về
-Được, đợi tao một chút – Một người trả lời rồi rời đi
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đang ông trung tuổi tiến lại rút mũi tên ra khỏi con vật này rồi quỳ xuống chắp tay cầu nguyện thứ gì đó. Những người còn lại cũng làm theo tương tự. Không cần đợi lâu, người vừa nãy đã quay trở lại với một thanh tre và vài sợi thừng.
Họ buộc chân con nai rồi luồn thanh tre qua. Cả một con hươu lớn nặng khoảng 50-60 kg, nhưng 2 người khiêng cũng nổi, dù có hơi nặng. Trong lòng tất cả đều rất cao