Người này gật đầu. Nhưng là ai mới được? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu, Hãn vội chạy đến chỗ cổng làng thì thấy một người Việt đứng ở đây nhưng cách ăn vận có hơi khác lạ.
-Cậu là Hãn?
-Đúng là tôi. Còn chú là…- Hãn đáp
-Tôi được lệnh của ông chủ mời cậu đến thương hội. Ông chủ nói đã chuẩn bị để nhận chuyến hàng lần này, còn nói mang theo một số đồ cho cậu.
-Tôi hiểu rồi, vậy xin chú dẫn đường, tôi xin theo!!
-Được rồi, xin cậu theo tôi
Hãn đi theo người đàn ông này đến thương hội, không quên chào tạm biệt già làng, vì đám của Sóc còn bận nhiều việc nên lần này Hãn quyết định không dẫn họ theo.
-Đi như vậy có ổn không, cháu nên gọi Sóc và mấy người khác đi theo? – Lão Cai lo lắng
-Đúng đấy, tao sẽ đi theo mày – Sóc nói xen vào
-Không cần đâu ạ. Cháu đi một chút sẽ về ngay. Nếu may mắn có thể giúp tộc ta thoát nạn này, còn mày ở lại giúp đỡ mọi người, đặc biệt là Trâu, nhớ cản nó, đừng để nó làm gì dại dột khi tao không ở đây – Hãn trả lời
Dấn dứ một hồi, mấy người này mới để Hãn đi. Đến được Thương Hội. Nơi này vẫn như những hình ảnh hắn nhớ về một nơi buôn bán nhộn nhịp. Hãn đi theo người đàn ông tiến vào bên trong đến nơi neo đậu thuyền. Khi chỉ còn cách khoảng 100m, Hãn đã nhìn thấy những bóng dáng quen thuộc, Kasym và Yanis, anh em nhà này đều có mặt ở đây.
Người đàn ông tiến lại cúi chào cả hai người rồi hướng về phía Hãn tiến lại
-Chào mọi người, đã lâu không gặp rồi - Hãn mở miệng chào
-Cậu Hãn, đã lâu không gặp. Chúng tôi trở lại lấy hàng đã đặt. Có vẻ chúng tôi là những người đến lấy đầu tiên thì phải. Hà hà hà – Kassym lên tiếng
-Nhưng có vẻ số hàng đó chưa đến đây, có chuyện gì đã xảy ra sao cậu Hãn? – Yanis lên tiếng
-Tôi rất xin lỗi nhưng số hàng đó tôi không thể giao nổi – Hãn thở dài
-Đã có chuyện gì sao?
Hãn đành thở dài kể lại chuyện đã xảy ra với tộc của hắn. Ngắn gon lại là toàn bộ số thủy tinh đã bị cướp nên giờ không thể giao được. Kassym và Yanis nghe cũng câu chuyện cũng nói vài lời cảm thông
-Chúng tôi rất tiếc với những gì đã xảy ra với tộc của các cậu. Nhưng cậu hãy yên tâm, khi cậu có thể xây dựng lại thì chúng tôi luôn sẵn sàng giao dịch
-Chỉ sợ không thể hồi phục lại được
-Vì sao vậy? – Yanis hỏi
-Bộ tộc của tôi đã bị tổn thương rất nghiêm trọng. Đến lương thực cũng đang ít dần, không trụ được bao lâu nữa. Chỉ hi vọng có kì tích xảy ra mà thôi.
Kassym và Yanis liếc mắt nhìn nhau. Tuy không biết vì sao nhưng Hãn có cảm giác hai người này đang suy tính gì đó rất “gian thương”
-Cậu đợi một chút, hai anh em tôi có chuyện cần bàn bạc
-Xin cứ tự nhiên. – Hãn nhẹ giọng nói
Hai người thương nhân Parthian đến một chỗ trống thì thầm bàn luận một hồi. Hãn đứng đó một mình thành ra không có gì làm, lấy ngón chân dụi dụi xuống đất, chốc chốc lại đá một viên sỏi nhỏ. Chờ một lúc lâu cuối cùng cũng chờ được.
-Xin lỗi đã để cậu chờ lâu. Chúng tôi có một vụ làm ăn muốn trao đổi với cậu
-Tôi có gì để trao đổi chứ - Hãn bất ngờ, không hiểu nói
-Có, cậu có một thứ rất quý giá. Chúng tôi sẽ trả cậu 6000 lạng bạc cùng tất cả những thứ đồ cậu đã đặt chỉ để có nó
-Vậy ông muốn đổi thứ gì? – Hãn sốt sắng
-Kỹ thuật làm thủy tinh cậu – Kassym nói thẳng
“Ầm ầm”, Hãn nghe câu nói đó như có sấm nổ trong lòng. “Kassym muốn kĩ thuật thổi thủy tinh?” Như vậy kỹ thuật thổi thủy có thể vẫn chưa xuất hiện. Kassym đã nhận ra những đồ thủy tinh của Hãn làm rất đồng bộ và có độ tạo tác tinh xảo, cứ như thể có cả ngàn thợ thủ công lão luyện ở chỗ của Hãn vậy. Ngoài ra, như đã nói, một thứ làm chúng được giá hơn chính là kích thước, một chiếc bình có kích thước lớn rất khó làm nhưng Hãn có thể làm cả đống, không những đẹp mà kích cỡ bao nhiêu cũng có
Ở cái chốn này thì việc tập trung những thợ thủy tinh lành nghề có thể làm thế còn khó hơn lên trời, chưa kể với cái giá bán như cho của Hãn thì cách giải thích duy nhất là Hãn có trong tay một kỹ thuật có thể sản xuất ở quy mô công nghiệp. Kẻ nào có nó trong tay chắc chắn sẽ hưởng lợi không ít khi mà giá của thủy tinh không hề nhỏ. Con số mà Kasym đưa ra so với lợi ích của thủy tinh thì chẳng khác gì một hạt cát giữa sa mạc nhưng đặc biệt hấp dẫn với Hãn vì có số tiền này, cả tộc sẽ thoát được nạn này
-Ông muốn kỹ thuật thổi thủy tinh của tôi nhưng trả giá như vậy có phải quá thiệt thòi với chúng tôi rồi chăng – Hãn kì kèo.
-Vậy tức là cậu cũng có lòng muốn bán – Kassym nhìn Hãn, ánh mắt như nhìn thấu tâm can, miệng nở một nụ cười
-Đúng, tôi sẽ bán nó cho ông nếu được giá tốt, nhưng giá của ông vẫn chưa tốt – Hãn đáp lại
-Với cái giá tôi đề nghị, đó là một cuộc thương lượng rất có lợi
-Đúng, giá của ông rất có mị lực khi mà tôi đang gặp khó thế này, nhưng mà muốn có cả một “mỏ vàng” mà trả có vài ngàn lạng bạc thì ông chủ không thấy mình quá tham lam sao?
-Tham lam chính là bản chất của thương nhân. Chúng tôi luôn biết cách ngã giá khi nắm trong tay thông tin về đối phương. Nếu cậu không bán cho tôi cũng được, nhưng chắc cậu phải đợi đến mùa hè để tìm một thương nhân khác có thể đưa ra một đề nghị hợp lý hơn.
Haizz, đúng là “Thương nhân thương nhân”(chơi chữ thương(1) thương mại, buôn bán, thương (2)làm tổn thương), người ta nói thương nhân toàn là một lũ ma hút máu người quả đúng là có đạo lý. Hãn không ngờ rằng chỉ nói có mấy câu mà đã khai ra vài thông tin có lợi để lũ con buôn này nắm thóp. Nếu đợi đến hè chắc chắn cả tộc sẽ dần sinh loạn khi mà lương thực đã gần hết, lúc đó đừng nói là xây dựng lại, đến việc sống sót cũng khó. Mà lúc này mới chỉ là cuối đông, còn ít nhất 4 tháng để những thương nhân mà Hãn đang làm ăn trở lại.
Nghĩ tới nghĩ xuôi cũng đành phải bán. Lúc này hắn đã cùng đường rồi. Thú săn cũng có hạn, mới có một tháng mà số lượng thú hoang giảm trông thấy, khi có hàng loạt thợ săn cùng vào rừng, khiến thú rừng phải bỏ đi cả. Đừng nói đến hoẵng, hổ và gấu cũng hốt, da của chúng đem đổi cũng được kha khá nhưng 6000 miệng ăn thì bao nhiêu cũng không đủ. Lần này cũng coi như một bài học, nếu có thứ gì thì trước tiên phải ngậm miệng lại.
-Tôi đồng ý bán, nhưng tôi sẽ chỉ tiết lộ tại nơi ở của tôi, tôi sẽ cho các ông tận mắt chứng kiến kỹ thuật đó
-Cái đó là tất nhiên, chúng tôi sẽ cử người đến đó để học kỹ thuật đó.
Hãn gật đầu đồng ý, rồi nói tiếp
-Nhưng các ông cũng biết, tôi đang gặp khó khăn vì thế tôi muốn một khoảng đặt cọc.
Hai thương nhân nhìn nhau rồi đáp
-Vậy thì chúng tôi cũng muốn một khoản đặt cọc. Đề phòng cậu nuốt lời.
Thương nhân là những kẻ thực tế, không bao giờ làm chuyện gì miễn phí cả. Thứ họ tin tưởng là những thỏi bạc trắng lóa chứ không phải ngôn từ sáo rỗng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Mỗi chúng ta một tay giao tiền, một tay giao đồ. Mỗi người đưa ra một nửa, nửa còn lại sau này hãy thanh toán.
-Được, nhưng chúng tôi phải xem thứ đó có đáng 1 nửa không đã.
-Tất nhiên đáng.
Kassym nhìn Hãn không nói, chớp nhẹ mắt một cái rồi nói
-Nếu cậu đã nói vậy, chúng tôi tin câu một lần. Chú đến lấy đồ ra đây
Kassym quay sang Yanis nói. Người em gật đầu thoái lui, lát sau cùng hơn 10 người kéo ra 2 xe trâu. Những con trâu này quả là kì lạ khi chúng có màu đỏ đậm và có những miếng thịt thừa chảy xệ từ cổ xuống ức nhưng phần thân và đù rất săn chắc, và dưới 2 chân sau có một bầu sữa lớn (https://bit.ly/2TZMX3N)
-Chắc cậu còn nhớ cậu muốn một giống bò có thể vừa lấy sữa vừa có sức khỏe chứ. Đây chính là thứ cậu cần, giống bò đỏ này ở Satavahana rất nổi tiếng đấy. Ngoài ra, trên xe đầu tiên là 10 bao hạt giống hảo hạng