Nghe Công Xương giải thích, Hãn cũng đã hiểu ra, lòng vui như vớ được vàng. Thì ra, do sắt quá đắt nên không ai dám mua về sử dụng. Các bộ lạc lớn cũng chỉ dám mua hạn chế một lượng sắt, mà người Hán không bán sắt thỏi mà là bán các dụng cụ, nông cụ bằng sắt, hạn chế mua bán binh khí.
Đây mới là thứ Hãn mong chờ nhất, có ai ngờ tại đất Giao Chỉ nghèo kiết xác này có kẻ có đủ tiền để mua nô lệ nước ngoài là thợ rèn cơ chứ. Tộc của hắn lúc này có đến 3 thợ rèn đang hướng dẫn cả trăm thợ rèn học việc khác. Chỉ cần mua về, cải tạo lại một chút là được. Nói về giá cả, Hãn nghe cũng hiểu vì sao chúng lại không phổ biến, 4 lạng một cân (1 cân = 0,5 kg), đúng là tấc sắt, tấc vàng, đắt thế ai dám mua chứ.
Nhưng Hãn không quan tâm về cái giá ấy, hắn từng nói sẽ đổi 30 lạng chỉ để đổi 1 cân sắt. Chỉ cần kĩ thuật thổi thủy tinh còn chưa phổ biến, hắn có đủ lưu ly thủy tinh để mua đủ sắt cho cả tộc dùng. Có sắt thì khai phá rừng đơn giản hơn rất nhiều. Tại khu làm thủy tinh, lò đã có thể nổi lửa, mọi người đều có thể làm việc tiếp do nguyên liệu đã về.
Già làng của làng bên đã cho hắn một vài thông tin hữu ích. Bạch Kỳ đã dừng chiến để ổn định lại. Các quận Bắc Đái, Kê Từ lúc này đã nằm trong tầm kiểm soát của hắn, tạo thành một thế lực ở phương Bắc cực kỳ hùng mạnh. Các quận Long Biên và Liên Lâu đều là đất do nhà Hán trực tiếp quản lý nên Bạch Kỳ không dám xâm phạm. Còn các tộc phía Tây là đất của các Lạc Hầu, thực lực phân rã nhưng không thể xem thường, nên có thể sau khi ổn định, An Định là vùng đất tiếp theo Bạch Kỳ hướng tới.
-Tháng sau chúng ta cần phải mang tiền đi Liên Lâu đóng thuế, luôn tiện cần có thể mua sắt – Lão Cai nói
-Vậy tất cả chúng cháu cũng đi – Trâu lên tiếng
Lão Cai nghe thế có ý muốn ngăn cản vì không cần nhiều người đến vậy nhưng Công Xương cản lại
-Nếu các cháu muốn thế cũng được, nên chuẩn bị cho tốt đi
-Dạ - Đám trẻ đồng thanh
------------
Một tháng sau
Một màu đỏ đậm của các bông cao lương đã bao phủ tất cả các đồn điền. Đã đến lúc thu hoạch cao lương vụ này, mọi người ai nấy đều chờ giây phút thu gặt thành quả. Họ đã thử ăn vài hạt trước, mùi vị cũng không đến nỗi khó ăn, nhưng rất cứng, phải ngâm thật lâu rồi nấu kĩ mới nhừ. Bù vào đó, chúng lại giúp no lâu hơn. Hàm lượng tinh bột của nó quả đúng như sách nói, không hề thua kém cây gạo. Thứ cây này khi thu hoạch chỉ cần cắt bỏ phần ngọn, cũng là phần bông hạt, cây sẽ tự mọc thêm hạt sau 3-4 tháng, nhưng năng suất sẽ thấp hơn.
Các điền trưởng báo cáo số lượng hạt nhiều cũng phải ít nhất gấp rưỡi hoặc gấp đôi cây lúa bình thường, khiến hi vọng của họ ngày càng lớn. Lương thực của họ cũng chỉ đủ 1 tuần nữa nên không để lãng phí thời gian. Đây cũng đang vào đầu hè, trời đang bắt đầu nóng nực hơn. Phải thu hoạch rồi phơi khô cho kịp.
Các đồn điền lúc này đầy ắp người vì lão Cai đã cho dừng việc khai hoang mở đất cũng như làm thủ công để cho mọi người đi thu hoạch nên các đồn điền đều rất nhộn nhịp.
-Hãn, đợi tao – Sóc từ phía sau gọi
-Nhanh cái chân lên, ra phụ mọi người thu hoạch – Hãn gắt
Đến khi hai đứa trẻ ra đến nơi thì đồn điền này đã thu hoạch được kha khá rồi, các bông cao lương được đựng trong các giỏ tre sau lưng, đến khi đầy thì được chuyển đến những người phụ nữ ở gần đó để dập lấy hạt, khung cảnh rất nhộn nhịp, tiếng cười đùa vui vẻ của lũ trẻ khiến người khác nhìn vào không thể ngờ đây là bộ lạc từng mất gần 30% đàn ông trưởng thành cách đây mấy tháng. Dẫn đến nơi này thiếu nhân lực trầm trọng, phụ nữ và trẻ con phải làm nhiều việc nặng để bù vào.
Không đợi lâu, bọn chúng đã chạy hòa vào nhóm người thu hoạch. Đến buổi chiều, thu hoạch gần như đã xong. Mọi người làm không biết mệt, Hãn gần như không thấy ai nghỉ từ sáng đến giờ. Ngồi trong một ngôi chòi dùng để trông coi đồn điền, Hãn ngồi xuống thở mệt. Trì và lão Cai cũng ở đó cùng bàn luận
-Vụ này thu hoạch rất tốt. Mỗi hộ lần này thu về khoảng 70 thạch
-Con số này tính ra…- lão Cai lẩm bẩm - cao gấp 3 lần thóc thu trên cùng một diện tích
Lão Cai tính xong trên mặt chợt nở nụ cười
-Chúng ta sẽ bắt đầu chia tỉ lệ vào ngày mai. Ông hãy nói với các điền trưởng chuẩn bị - Trì nói
-Ừm – Lão Cai gật đầu nhẹ
-Các làng khác thế nào rồi? – Hãn lên tiếng
-Bọn tao chưa nhận được báo cáo, nhưng các già làng nói, mọi việc đều thuận lợi. Khoảng 2-3 hôm nữa chắc sẽ có báo cáo thôi.
Hãn gật đầu rồi nói tiếp
-Mấy ngày nữa chúng ta sẽ đi Liên Lâu, hiện tại chúng ta có bao nhiêu bạc?
-Khoảng 800 lạng, theo già làng nói chỉ cần 350 lạng để đóng thuế thôi
-350 lạng, thuế này không rẻ đâu – Hãn thở dài
-Thuế này tính trên đầu người, bao gồm cả thuế đất nữa.
-Chẳng lẽ có quan Hán về đây tính đất hay sao? – Hãn cười nhẹ
-Họ tính theo lãnh địa, người Hán kiểm tra tầm kiểm soát của các bộ tộc, từ đó ướm thuế - Công Xương từ lúc nào đến nói
-Ướm thuế cũng được sao? – Hãn bất ngờ
-Được chứ, chẳng có quan thu thuế Hán nào đủ dũng cảm mà đi nghênh nganh trên đất An Định đâu. Nên chỉ dám ướm chừng hoặc để tự các thủ lĩnh kê khai lại, nhưng tính cũng thấp hơn so mới tính cụ thể đất đai.
Hôm nay đúng là hiểu thêm một chút về thời đại này. Nhà Hán theo chính sách ôn hòa với các tộc phía Nam, thuế cũng thu nhẹ nhàng, hời hợt để làm dịu sự bất mãn và chống đối. Phần lớn người Việt trả bằng lúa gạo vì nếu đổi ra bạc kiểu gì cũng bị ép giá, mà họ lại không biết mặc cả. Các tộc ở đây đều đến nộp vào các kho gạo tại thương hội hoặc tại Liên Lâu, nếu đóng bằng tiền thì bắt buộc đến Liên Lâu vì nơi đó có quan thu thuế chuyên trách.
-Lần này nên mang một số đồ thủy tinh đi chào hàng. Ở Liên Lâu nghe nói rất nhộn nhịp
-Cái đó đương nhiên – Trì lên tiếng – Kho của chúng ta cũng sắp chật đến hết chỗ rồi, toàn hàng tốt, đợt này phải chém giá cao một chút
Đúng vậy, chênh lệch giá cả đôi lúc cũng đem lại lợi ích. Có rất nhiều thương nhân đã biết Hãn có thể sản xuất thủy tinh ở quy mô lớn với kỹ thuật mới. Đây chính là sai lầm của hắn, điều này khiến cả tộc chịu một sức ép rất lớn, lòng tham của thương nhân đã nổi lên thì tội ác nào cũng dám làm, ví dụ như hắn phải bán kỹ thuật đó với giá rẻ bèo cho Kassym. Kassym đã ép giá hắn, tên này cũng không đến nỗi là mất nhân tính nhưng chưa chắc kẻ khác đã vậy, khi mà hắn chưa có khả năng bảo vệ mình triệt để thì rất có thể có nhiều kẻ muốn ra tay để cướp kỹ thuật này. Kỹ thuật này có mất hắn cũng không quan tâm, chỉ sợ liên lụy đến tính mạng của mình và người khác.
Chính vì vậy, giá cả phải được tăng và bán ở mức gần bằng với giá thị trường, để cho những kẻ khác thấy, kĩ thuật này tuy mới và có thể phá bỏ giới hạn về kích cỡ nhưng công sức bỏ ra cũng như giá cả chẳng ít hơn là bao so với kĩ thuật cũ
-Lần này, tốt nhất chỉ cần mang 2-3 xe thôi, lấy chào hàng, những xe còn lại chúng ta nên dùng để chở đồ. Luôn tiện, nên giới hạn số lượng mua lại. Tốt nhất là là duy trì số lượng bán ra như bây giờ và tăng giá hơn
-Tai sao?
-Vì tao không muốn cược mạng mình với đám con buôn một lần nữa.
Trì tỏ ra khó hiểu một chút nhưng cũng dần hiểu ra. Việc Hãn phải cắn răng mà xì ra bí mật và sự sợ hãi của hắn khi lo Kassym sẽ giết người diệt khẩu Trì vẫn còn nhớ rõ. Đám hộ tống Hãn về lúc đó toàn một lũ vai u thịt bắp, sẹo kín cả người, ánh mắt lạnh lùng vô cảm, nhìn là biết là hạng chui ra từ đống xác khó chơi rồi. Hãn lúc đó sống sót cũng nhờ may mắn và khéo nắm bắt, cợt nhả vài câu bông đùa nhưng nói đúng tim đen của Kassym và em trai hắn mới khiến chúng chùn tay mà thoát chết trong gang tấc.
-À phải rồi, sao giờ người của Kassym chưa thấy đến nhỉ? – Trì nói
-Mấy ngày nữa mới đến, chỉ sợ không có chúng ta ở đây, lão lại nghĩ chúng ta lật lọng. Nếu người của hắn đến, ông Cai hãy sắp xếp một chỗ riêng cho họ, xa khu thủy tinh của chúng ta một chút và nói người thợ lần trước chỉ dạy cho họ là được
-Ừm, ta sẽ làm theo ý của cháu – Lão Cai gật đầu
Hãn đứng dậy, phủi bui trên chiếc áo rồi quay trở lại làm việc. Trâu thấy thế cũng đi theo. Ánh mắt của Công Xương nhìn 2 đứa trẻ rất hài lòng. Chúng đang làm rất tốt, y cười nhẹ rồi quay trở về làng.
Công việc thu hoạch tại các nơi đã hoàn thành sau 2 ngày, báo cáo về rất khả quan. Hãn đã nếm qua được hạt cao lương, vị hơi đắng nhưng không đến nỗi khó ăn. Đối với Hãn là vậy nhưng có vẻ dân làng đón nhận rất nhanh vì nó có thể làm họ no bụng như gạo. Nếu họ đã nói vậy thì hắn có thể yên tâm có đủ lương thực cho mọi người. Phần thu được theo tỉ lệ được chia đều cho những người không làm trong các đồn điền, họ sẽ có lương thực đủ dùng đến khi trông lúa lại.
Giờ Hãn chỉ quan tâm đến một việc duy nhất là đến Liên Lâu mua sắt và đóng thuế. Con đường sẽ mất 2 ngày và sẽ có thể hơn vì phải đi vòng qua đầm Dạ Trạch. Tất cả bọn họ đi thì không thể vì lo sợ lũ phỉ sẽ tấn công bất ngờ. Công Xương đồng ý ở lại để lo mọi việc cùng lão Cai. Nói vậy cũng có nghĩa lần này đám trẻ phải đi một mình
-Ta sẽ không để mấy đứa đi một mình như vậy đâu. Mấy hôm trước ta đã nhờ người đến chỗ Phùng Khang. May mắn là lần này ông ta cũng có việc đến Liên Lâu nên sẽ hướng dẫn các cháu.
Đất của Phùng Khang nằm chắn trên con đường dẫn đến Liên Lâu, cũng là nơi ngăn cách đất của Công Xương với các tộc khác. Lần này đi, họ đã chuẩn bị 10 xe trâu cùng trong đó chỉ có 1 nửa chở hàng, nửa còn lại trống