- Chúng ta nên tập trung vào công việc chính, tìm nơi bán sắt đã. Chúng ta còn bao nhiêu?
-450 lạng. Chúng ta chỉ được mang 3 xe vào thành, số còn lại phải đề bên ngoài
-Vậy đủ rồi. Mang đồ của chúng ta ra trước đi
-Được.- Trì phấn khởi nói
Hắn phấn khích cũng là đương nhiên. Từ khi thay Hãn quản lý tài chính, hắn cực kì mẫn cảm với tiền, thay Hãn làm ăn với thương nhân khiến hắn rất tỉnh trong việc ngã giá dù chỉ mới dừng ở mức làm tập sự. Ở đây có nhiều thương buôn, khách hàng tiềm năng như vậy không đem hàng ra chào bán đúng là có lỗi với Thần Tài.
Khi dẫn theo 3 xe hàng chứa đầy thủy tinh vào một khu chợ trong thành. Trì bắt đầu tìm một chỗ thuận tiện, nơi đây đông đúc nhưng đường hẹp chỉ có người đi qua lại, 3 xe thủy tinh của hắn không tiện vào, đường quá chật để cho xe hàng của hắn có thể di chuyển. Hơn nữa, nơi này muốn có một chỗ cũng phải qua quản lý, chính là mấy tên lính có nhiệm vụ làm trị an nơi này. Tìm không khó vì có cả một căn nhà làm chốt trị an ngay ngoài cổng
Có tiền đúng là mua tiên cũng được, một chỗ tốt ở đây một tháng cũng phải cần đến vài quan tiền để thuê, nhưng sự đời đơn giản thế thì quan lại ai cũng là Bao Thanh Thiên. Ngoài phí thuê mặt bằng, còn cần phí bôi trơn, mọi chuyện mới êm đẹp, nhanh chóng. Tên Trì mạnh dạn đút cho tên giám quan 10 lạng bạc, mong kiếm một chỗ tốt một chút, chỉ cần thuê 1 ngày thôi. Tên đội trưởng thấy tiền sáng mắt, mối lời thế không nhận thì phí, vội nhận lấy túi bạc, không nói không rằng nắm chặt tay lôi tên Trì này vào bên trong cùng với mấy tên lính. Hắn càn một loạt 5 sạp bán đồ thủ công, chỗ đó nằm mặt tiền đường lớn, có rất nhiều người qua lại
-Chỗ này hôm nay là của các ngươi, muốn làm gì thì làm – Tên đội trưởng nói, tay tung nhẹ túi tiền
-Đa tạ đại nhân chiếu cố - Trì nói
Tên đội trưởng cùng đám lính khệnh khạng ròi đi khỏi, bỏ lại rất nhiều ánh mắt giận dữ. Tự dưng đang làm ăn buôn bán lại bị một tên trời đánh đến giành chỗ, hỏi không bực sao được. Những chủ tiệm bị dẹp lòng không khỏi ấm ức, hằn học nhìn về phía nhóm của Hãn.
-Các vị, hôm nay Hãn tôi đến đây, chỉ muốn kiếm một chỗ để chào hàng hôm nay, ngày mai chỗ này vẫn là của các vị. Biết mọi người thiệt thòi, cũng không có gì nhiều, mong mọi người không chê.
Nói xong liền dúi cho những người đó mỗi người 3 lạng bạc. Đám chủ tiệm há hốc mồm. 3 lạng bạc này bét cũng bằng cả năm bán hàng của họ. Thấy Hãn cũng ắn nói dễ nghe, lòng họ cũng nguôi ngoai, giọng nói cũng ôn hòa hơn, cộng thêm vài lời tâng bốc dễ nghe cũng khiến họ chấp thuận mà rời đi. Hãn không thích tạo kẻ thù, quan điểm của hắn là thêm bạn bớt thù, làm bạn vơi người thì khó, gây thù với người thì quá dễ. Kẻ thù là thứ hắn không bao giờ mong muốn, dù là ở những việc nhỏ nhất.
Sau khi đã ổn đinh, Trì bắt đầu lấy đồ chất trên xe ra bày bán. Tên này sau nhiều lần tiếp xúc với buôn bán đã có phần thuần thục, bản sắc thương nhân đã gần hình thành rồi, các kỹ năng buôn bán, ngã giá không còn lóng ngóng nữa. Đây là điều mà Hãn thừa nhận mình không bằng. Cách chào hàng của hắn cũng rất đơn giản. Đây là cách mà Hãn đã dùng để bán thủy tinh ở thương hội
-Lưu ly đây, hàng thượng phẩm chỉ có tại Giao Châu,…
Trì giọng vang như sấm, tay trái cầm các sợ dây sặc sỡ, tay phải cầm cổ 1 chiếc bình được tạo tác rất hoàn mĩ. Cách này đúng là ở đâu cũng hiểu quả, cổ họng lớn một chút cũng là lợi thế. Nơi này dân cư đông đúc, người Hán, ngoại quốc có rất nhiều, đặc biệt nơi đây tập trung một lượng lớn thương nhân đến trao đổi buôn bán. Qua lại trên đường tấp nập không muốn để ý cũng khó
Các ánh mắt bắt đầu chú đến nơi phát ra tiếng ồn. Đa số thương nhân chỉ có thể hiểu sơ qua ngôn ngữ, người Hán thì chắc vô vọng với tiếng man nhưng họ vẫn xúm lại. Họ quan tâm đến thứ ở trên tay Trì hơn mà mấy lời sáo rỗng của hắn
-Anh bạn trẻ, tôi muốn xem thứ này….
-Tôi muốn xem chuỗi hạt đó
….
Sự tò mò của những thương nhân bắt đầu lan theo cấp số nhân, ngày càng có nhiều người tập trung lại. Tiếng bàn tán bắt đầu lớn dần. Nhìn trong đám này có rất nhiều thương nhân giàu kinh nghiệm, biết nhìn đồ, họ gõ vào để nghe tiếng trong của bình, dùng tay trà xát để cảm nhận độ mịn và đều của các họa tiết. Trên tay họ đều là những chiếc bình đa sắc không thể tạo bởi khuôn mà bằng cách làm thủ công. Những chiếc bình đơn sắc trong số đó, tuy ít người xem hơn nhưng cũng được đánh giá cao
Hãn và Trâu đứng nhìn cảnh đó chỉ biết cười nhẹ. Trị từ từ phát cho những thương nhân có nhu cầu một số mẫu vật, như đồ trang trí, các bức tượng thủy tinh, bình, vò. Trái với những biểu cảm lần trước, lần này đám thương nhân ở đây có sự thích thú ra mặt, không cấn hiểu những gì họ nói cũng hiểu họ đang tấm tắc.
-Anh bạn trẻ, thứ này quả là đồ tốt. Không biết cậu có nhiều hơn không – 1 thương nhân nói
-Với số thợ của chúng tôi thì chỉ có thể làm được hơn 60 xe một năm, muốn mua phải đặt trước, nếu muốn giao nhanh phải thương lượng lại giá.
….
-Tiểu huynh đệ, ta muốn mua thêm những thứ như thế này. Giá cả thế nào? – 1 thương nhân người Hán nói, tay cầm một bức tượng kỳ lân
-Bức tượng như thế chúng tôi có thể làm nhiều nhưng cần phải đợi lâu mới có thể lấy nhiều. Tất nhiên sẽ có hậu mãi, bớt 1/6 giá nếu đặt số lương lớn từ 2 xe trở lên
-Ta đặt 9 xe đầy đủ các loại, lấy sau 4 tháng, cậu bớt 1/10 thôi. Thấy thế nào?
-4 tháng quá gấp, cần thương lượng lại…
Hãn nhìn Trì mặc cả giá không hề kém cạnh, lòng cũng yên tâm mình đã bồi dưỡng đúng, mà Hãn hắn có bồi, có dưỡng gì đâu, chỉ là dạy hắn chữ viết và cách làm tính cơ bản, nhưng Trì đã có thể phát triển đến mức này. Sản phẩm không thiếu, quan trọng là cách bán như thế nào và bán cho ai. Những sản phẩm hắn mang đến đây đều là thành phẩm của quá trình chuyên môn hóa. Từng công đoạn đều được thực hiện riêng biệt. và dần đi tới sự chuyên nghiệp tinh phẩm. Xé nhỏ công đoạn khiến người lao động chỉ cần biết và làm một việc duy nhất dẫn đến sự thành thạo và lão luyện được hình thành chỉ trong thời gian ngắn.
Chất lượng sản phẩm cũng được nâng lên rõ rệt, ngày trước, đồ của Hãn luôn bị chê là kém chính xác, không đều và thiếu tinh tế, nhưng bây giờ thì khác rồi, đồ của hắn là hàng tinh phẩm mà ngay cả các nghệ nhân cũng không dễ có được sự chính xác chi tiết như thế.
Thấy mình không cần trông coi ở đây. Hãn kéo Trâu rời khỏi chợ cùng với 1 xe chở 4 hòm bạc và vài người hộ tống
-Chúng nó đều có việc phải làm, chúng ta cũng vậy, nên tìm nơi buôn bán sắt là vừa.
-Tìm ở đâu?
-Đường là từ miệng người mà ra mà. Hỏi mới biết chứ
Hãn kiếm đại 1 người qua đường hỏi thăm, một người không biết thì 10 người. Hắn không tin tìm không ra. Theo sự chỉ dẫn của một người đàn ông, họ tìm đến một tòa phủ đệ rộng lớn, nơi này không phải là nhà cho người ở mà chính xác hơn là 1 tổ hợp gồm kho lẫm và phòng bày bán và cơ quan công quyền, bên ngoài bày bán rất nhiều đồ băng sắt như nồi, xong chảo, cuốc, mai, vồ,… tất cả đều bằng gang màu đen xì. Phòng bên cạnh được xây dựng theo kiến trúc Hán với mái ngói rộng, tường vôi rắng và nhiều khung cửa sổ xung quanh để lấy ánh sáng (minh họa: https://bit.ly/2QRKHup), kho bên trong là nơi chứa kim loại tích trữ và là khu lớn nhất. Đứng từ ngoài cũng nghe thấy tiếng búa đe đập liên hồi. Mắt Hãn lóe lên như thấy vàng, đối với hắn sắt còn quý hơn vàng nữa.
Không chờ được, hắn mới bước đại vào bên trong, nhưng vừa bước vài bước đã bị hai tên canh cửa chặn lại
-Muốn làm gì? Chỗ này không phải nơi ngươi có thể tự tiện đến. Cút, cút – Một tên nói
-Người anh em, tôi đến mua sắt
-Mua sắt?? hahahahahaha – Cả 2 tên canh cổng cười lớn
Hãn cũng không để ý 2 tên này, thứ hắn để ý là đống kim loại đen bên trong kia kìa. Nghe tiếng huyên náo ngoài cổng, một người Hán mở cửa nối với phòng bên bước ra. Người này mặc áo đen, ăn vận gọn gàng và có nuôi ria mép. “Oáp”, hắn vừa bước ra đã vươn vai ngáp dài một tiếng
-Chuyện gì mà ồn ào vậy? – Kẻ này khó chịu
-Dạ, có một thằng nhóc nói là đến mua sắt. – Một tên gác cổng cung kính
-Hahaha, đúng là tức cười. Mau đuổi đi. Đất này ngoài trừ mấy tên thủ lĩnh lớn thì làm gì có ai dám mua sắt – Kẻ này cười rồi gằn giọng
-Dạ dạ
Tên gác cổng cúi đầu lia lịa rồi quay về Hãn xua đuổi
-Ngươi nghe rồi đấy, mau đi đi, đừng đứng ở đây cản trở bọn ta.
-Đại nhân, tôi đúng là đến mua sắt – Hãn vội nói lớn vào trong
-La cái gì, mau cút, đừng để bọn tao phải mạnh tay – Hai tên canh cổng quay ngang thanh kích đẩy Hãn ra
Bỗng từ phía sau có một cái bọc vải bay vào trong, rơi bộp xuống đất ngay trước mặt tên quan nhà Hán, vật bên trong va chạm kêu lên những tiếng “keng”. Như nghe thấy thứ gì quen thuộc, tên này vội mở ra xem. Bên trong là những thỏi bạc lấp lánh ước trừng phải đến gần 20 lạng. Ngoài cửa cũng truyền đến một giọng nói
-Đại nhân, nhiêu đây mua được bao nhiêu?
Tên này hướng mắt về phía giọng nói, chỉ thấy Trâu kẹp 2 nách 2 chiếc hòm đặt trước cửa và mở nắp. Tên người Hán cũng đám gác cổng mở tròn mắt, ngơ ngác nhìn 2 kẻ mới đến
-Chúng thôi còn 2 hòm nữa, đợi một chút!! – Trâu nói rồi định quay đi
-Ấy ấy – Những kẻ phía sau gọi lại
--------
-Cậu Hãn, đồ đã được chất lên xe rồi. Tổng cộng hơn 100 cân nông cụ sắt.
-Đa tạ, không biết ngài có thể đợi thêm một chút, bạn của tôi sẽ mang thêm tiền mua nữa
-Được được,- Tên quan Hán