- Chú muốn chúng ta thu dụng họ?
-Đúng vậy. Và tập gọi ta là cha đi – Công Xương nói, lấy tay trái quàng lấy cổ Hãn, kéo xuống
Hãn thấy nặng người, cố gắng gỡ tay Công Xương ra nói
-Nhưng mà nhiều như vậy sẽ có nhiều vấn đề lắm đấy
-Đến lúc đó thì cần nhờ vào trí tuệ trác việt của cháu rồi, hahaha – Công Xương cười, chỉ chỏ vào đầu Hãn
Khi cả hai đang nói chuyện thì Sóc đã gọi được Trì đến. Hãn lúc này đang vuốt cằm suy nghĩ mà không để ý đến xung quanh. Đến khi Trì đến gần mới để ý nhưng không hướng mắt nhìn. Hắn đang bận suy nghĩ nếu thu nhận nên giải quyết như thế nào? Số nạn dân này sẽ là một nguồn lực không nhỏ nhưng sẽ khó để hấp thu, bởi vì thứ nhất, đó là vấn đề thiếu lương thực, họ ở đây vì không có tộc nào dám nhận, nhận vào sẽ phải chu cấp lương thực, chỗ ở cho họ. Với kỹ thuật nông nghiệp lạc hậu như thế này thì nuôi người trong tộc cũng đã là một thách thức với người thủ lĩnh, ốc còn chưa mang nổi mình ốc nữa là mang thêm gánh nặng, mà đâu phải chỉ vài chục, nuôi cả ngàn người chứ không có ít đâu. Một tháng cũng cần đến cả ngàn thạch gạo, nuôi bao nhiêu cho đủ. Thứ đến là sự ổn định, những người mới đến sẽ khó gia nhập với những tộc nhân đã sinh sống từ trước, trước là do ngôn ngữ, sau là văn hóa vùng miền, phong tục mỗi tộc mỗi khác, dù về cơ bản các tộc đều có chung một truyền thống nhưng cách thực hiện sẽ lúc đụng chạm dẫn đến mâu thuẫn. Thứ nữa, họ khi đã có đủ điều kiện, những người này có thể lựa chọn ở lại hoặc bỏ đi. Nếu bỏ đi, sẽ là một thất thoát lớn đối với tộc của Công Xương
-Hãn có chuyện gì? – Trì hỏi
-Có việc cho chúng ta làm đây. Mua hết gia súc ở chỗ này
-MÀY LẠI NGHĨ CÁI GÌ NỮA ĐÂY? – Trì to tiếng
Vừa đến nơi, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Trì nghe Hãn thở ra một câu xanh rờn “mua hết số gia súc ở chỗ này” thì nén không nổi khó chịu. Nhìn thế nào chỗ này cũng đến cả mấy ngàn con gia súc khác nhau, tiền bỏ đâu ra mua hết cái đám này
-Đằng nào cũng phải mua, chúng ta đang thiếu trâu mà
-Nhưng mua về cả đống thì lấy chỗ nào mà chứa, dùng cũng không có hết
-Yên tâm, sắp tới sợ là còn thiếu trầm trọng nữa kìa. Sao? Chúng ta mua được mà, số lưu ly đó bán đi, tiền thu về không phải thiếu chứ
-Đúng là không tệ nhưng số tiền bỏ ra lên đến cả vạn lạng đấy. Chúng ta đang cần tiền, số sắt mua của Tư Mã Kinh cũng chưa thanh toán hết,
-Không sao, tao đã có tính toán hết rồi. Sắp tới sẽ có nhiều việc phải làm. Tiền sẽ về không ngớt, hahahaha – Hãn cười
Hãn từ từ tiến lại chỗ hai người vừa nãy, lúc này vẫn còn gây nhau. Khuôn mặt lấm lem bùn đất làm nổi rõ ánh hắn hằn học của họ khi nhìn nhau. Hãn hít một hơi rồi gọi lớn
-Ai muốn có cái ăn thì bước qua đây, Công tộc trưởng sẽ phát cho người đó!!!
Lập tức, bãi đất này xảy ra một sự náo động. Sau khi tiếng thông báo vừa cất lên, có nhiều người nghe tiếng gọi mà từ từ tiến về phía Hãn. Mấy tên trại chủ gần đó thấy thế thì không khỏi ngẩn người nói
-Chúng mày đi đâu đấy, còn không trở lại làm việc đi
Mặc kệ những tiếng gào thét của đám trại chủ, những người này vẫn tiếp tục tiến về phía Hãn. Chẳn mấy chốc mà gần chỗ hắn đã có gần mấy trăm người đứng đó. Còn mấy tên trại chủ thì cũng đã sớm ngậm miệng vì sắp có kẻ nhét đầy tiền vào họng chúng rồi.
-Tốt, tốt, tất cả nghe đây – Hãn dõng dạc nói – Công tộc trưởng nhân hậu quyết định phát lương thực cho mọi người, ai muốn ăn xin hãy đến đây
Công Xương từ đằng sau nghe mấy lời này thì nhịn không nổi, phá nên cười
-Thật là…Nhận thằng nhóc này làm con nuôi đúng là chuyện tốt, giờ thì nó dát vàng lên mặt ta rồi hahaha.
Hãn sai vài người vào thương hội mua gần 100 thạch gạo và đem phát cho tất cả, mỗi người từ 5- 10kg gạo. Tổng cộng có đến hơn 400 người đang đói. Những người làng đã cố gắng nói họ xếp thành hàng, ai cũng có phần. Nơi này từ bãi thả gia súc bây giờ thành nơi tế bần rồi. Nhiều kẻ nhìn vào không khỏi cười khẩy,
-Thế nào? Đã xong chưa? – Công Xưởng hỏi
-Đã xong rồi – Hãn thưa
-Tốt, giờ thì trở về thôi. Mấy hôm nữa sẽ có nhiều việc phải làm đấy
Hãn gật đầu rồi chợt nhìn quanh rồi nói với Sóc
-Ê, Trì đâu rồi?
-Nó đi thu mua gia súc rồi, lát nữa sẽ quay lại
Lần này hắn tất tay chơi lớn, gom hết gia súc ở cái bãi này về. Hắn đã tính cả rồi, có số trâu bò này thì tha hồ mà cày cấy. Sắp tới lại có thêm một đợt thay đổi nhân sự ở các đồn điền do có sự thay đổi phương thức canh tác và quy mô canh tác. Ngoài ra Hãn quyết định sẽ không dựa vào lưu ly để làm kinh tế nữa, hắn cần những thứ khác nữa, nhưng đó là chuyện khi hắn có đủ thực lực, trước mắt là nhổ “cái gai đang cắm chặt vào vết thương không rời” trong đầm Dạ Trạch – Tưởng Kỳ.
Đợt này, với số lưu ly làm được nhất định thu về không dưới 2 vạn lượng. Số thủy tinh đem giao phải vài ngày liên tục mới chuyển đi hết cơ mà. Nói gì thì nói, tương lai sẽ rất nhiều việc, hắn cần làm nhiều thứ, thứ tiếp theo là: mua nô lệ
Trên đường trở về, hắn liền rẽ hướng đến chỗ đậu thuyền. Nơi hắn đến chính là chỗ của Kassym. Rất may mắn là lão đang ở đây chứ không phải lang thang chốn này để tìm nguồn hàng hoặc các nơi giải trí. Chỗ này nhà trọ, sòng bạc cũng rất nhiều.
-Ông chủ, vẫn khỏe chứ
-A, cậu Hãn đến đó sao? Ta lại tưởng cậu hận ta ép cậu nói ra bí mật của mình nên chỉ cho người đại diện đến tìm ta chứ.
-Đâu có… đâu có – Hãn cười nói nhưng có cảm rợn tóc gáy
Cái lão thương nhân này rõ ràng cáo già thành tinh mà, đúng là có một phần nhỏ lý do là lão cắn Hãn một nhát, nên hắn đã nghĩ gặp lão chỉ thêm bực. Lão này cười nói nhẹ nhàng nhưng sắc lẹm như dao vậy.
-Vậy sao? Thế thì là do tôi nhỏ mọn quá rồi. Người của tôi đã đủ, phần còn thiêú cũng đã trả rồi. Cậu muốn tìm tôi, chẳng lẽ lại có vấn đề gì nữa sao?
-À không, chỉ là có vài thứ tôi muốn nhờ ông mua thôi.
-Cậu cứ nói. Tôi sẽ có hết sức
-Tôi muốn mua một nô lệ, kẻ này có một chút đặc biệt…
-Vậy sao? Cậu muốn đặc biệt như thế nào? Nam hay nữ? có học thức hay là chiến binh?...- Kassym mắt sáng rực, kể liền một tràng dài các tiêu chí
-Từ từ, để tôi nói hết đã – Hãn giơ tay dừng Kassym lại – Kẻ tôi muốn mua phải biết huấn luyện quân nhân
-Cậu muốn mua một nô lệ là quan huấn luyện sao? – Kassym giật mình
-Sao? Có gì không ổn à? – Hãn hỏi lại
-Cậu chắc chứ, một quân trưởng lại muốn một quan huấn luyện binh sĩ…
Hãn dần hiểu ra lý do. Mua quan huấn luyện để luyện binh, nói luôn là tạo phản. Để lộ ra thì hắn chết không kịp ngáp. Dù nhà Hán cho phép các tộc trưởng tàng trữ tư binh nên việc huấn luyện là bình thường nhưng họ thừa biết khả năng chiến đâu của người Giao Châu không lớn, lại không có một hệ thống binh pháp rõ ràng, thấy là đánh chứ không suy nghĩ, dựa vào sức chiến đấu cá nhân là chính chứ không biết chiến đấu tập thể. Nếu có kẻ biết binh pháp huấn luyện, chắc chắn là một mối họa lớn, phải trừ bỏ ngay tức khắc.
-Tôi hiểu ý của ông. Nhưng chẳng phải thương nhân chỉ cần tiền, đâu cần biết thứ khách hàng mua là gì. Đúng không?
-Đúng là thế nhưng mà làm thế rất mạo hiểm, hơn nữa… Kassym chần chừ
-1 vạn lạng đủ không? – Hãn lấy ngón út ngoáy tai
-Đủ…
Cả hai nhìn nhau, ánh mắt cười âm hiểm như đã hiểu rõ nhau từ trước
-Thế lúc nào ông có thể mang người đến?
-Mùa hè năm sau tôi sẽ mang đến. Tôi sẽ mang cho cậu vài người xứ Epirus, người Hi Lạp cũng rất thiện chiến.
-Không, tôi muốn một người La Mã
-La Mã? Đó là nước nào vậy? –Kassym khó hiểu nói
Nghe Kassym thắc mắc, Hãn mới chợt tỉnh. La Mã là cách gọi Việt hóa của đế chế Roma, nói La Mã chắc chắn họ không hiểu. Nếu theo tên gọi của người Hán, La Mã tên là Đại Tần theo cách gọi của người Hán. Cái tên này sẽ dễ hiểu hơn với Kassym
-Ý tôi là nước Đại Tần
-Nước Đại Tần sao? Cũng là một nơi tốt, hiện đang có chiến tranh nên tôi nghĩ sẽ có nhiều nô lệ phù hợp.
-À phải rồi, tôi cần thủy ngân và thiếc và vài thầy thuốc người Hán hoặc người Hi Lạp, Đại Tần, Pathava, càng nhiều càng tốt, miễn không phải hạng lang băm là được, tiền sẽ được trả theo đợt. Trước mắt tôi chỉ yêu cầu như vậy. Sắp tới tôi cũng có vài thứ muốn nhờ ông bán xem thế nào?
-Thủy ngân, thiếc và thầy thuốc, tôi nhớ rồi. Nhưng mà thứ cậu sắp bán có phải là “đường” không? Nếu vậy thì không cần nói, 5 quan một cân, giá này tôi đảm bảo không có mấy ai hơn được, nếu tốt được như mẫu thử cậu cho tôi, so với ở Sunga hay Satavahana, Cholas, “đường” của cậu xứng vào hàng trung phẩm
-Khoan, sao lại là trung phẩm, chẳng lẽ ở đó đều bán đường?
-Đúng vậy, ở các nước đó đều có sản xuất nhưng chất lượng thì không tốt lắm, so với đó, “đường” của cậu tốt hơn. Còn thứ đường thượng đẳng, là loại khi ăn không có vị chát của tro, tạp chất ít, được nấu vừa phải, được dùng làm gia vị, thứ đó 5 lạng một cân là còn rẻ đấy
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hãn có chút giật mình thất vọng một chút. Không ngờ thứ đường hắn làm đã có rồi. Hắn đọc lịch sử cứ ngỡ là biết hết, hóa ra là chẳng biết biết gì. Người cổ đại đã biết trông mía để nấu đường, chẳng qua là thứ hắn làm có tốt hơn bình thường thôi. Đường là loại không dễ bảo quản, đồng thời việc lọc tạp chất trong quá trình nấu để tránh vị đắng, không phải dễ, lại được dấu kín nên giá thành cao. Hắn còn cứ nghĩ rằng người ta còn chưa phát hiện ra cây mía nhưng hắn đoán sai nữa rồi. Ở Ấn Độ người ta biết trồng cũng được cả trăm năm để lấy đường, nhưng việc dùng nó làm gia vị thì chưa tới mà chỉ dừng ở làm thuốc.
-Rất tiếc, thứ tôi muốn bán không phải nó. Sắp tới chỉ là một