Sáng sớm hôm sau, Tạ Quyết phân phó người đi mời đại phu.
Nghe được hạ nhân nói đại phu đã đến, Ông Cảnh Vũ chưa kịp phản ứng lại, hỏi hắn: “ Cơ thể chàng không thoải mái sao? ”
Tạ Quyết nói với nàng: “ Nguyệt sự của nàng đã muộn nửa tháng rồi ”
Ông Cảnh Vũ nhìn Minh Nguyệt Phồn Tinh có chút ngạc nhiên, vội vàng nhe răng trừng mắt liếc hắn một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thu hồi ánh mắt về, tự mình âm thầm tính toán một chút.
Còn chưa nghĩ ra lạ ở đâu, Minh Nguyệt ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “ Nô tỳ cũng lạ, nguyệt sự tháng này của nương tử đáng lẽ phải có rồi, làm sao hiện tại vẫn còn chưa tới? Nô tỳ còn định hôm nay nhắc nhở nương tử một chút ”
Ông Cảnh Vũ nghe vậy, có chút ngốc trệ.
Đúng nha, nguyệt sự của nàng trễ đã lâu rồi.
Nàng đã thương lượng xong xuôi với Tạ Quyết, chờ Lan ca nhi lớn hơn chút nữa lại sinh con, cho nên lúc cùng phòng, bọn họ đều rất cẩn thận. Chỉ có đêm tuyết rơi đó, áo mưa không có, bọn họ mới phóng túng một buổi tối như vậy.
Chẳng lẽ phóng túng một lần, liền có tin vui?
Ông Cảnh Vũ mờ mịt nhìn về phía Tạ Quyết.
Tạ Quyết nói với nàng: “ Trước tiên để đại phu nhìn thử một chút ”
Dứt lời, ôm nàng ra khỏi phòng, cùng nàng đi đến thiên sảnh.
Đại phu chuẩn mạch, nói tháng vẫn chưa đủ, mạch đập mặc dù không quá rõ ràng, nhưng cũng có thể đoán được là có thai.
Nghe được có thai, Ông Cảnh Vũ vẫn luôn