Trong viện hai phụ thân khác nhau ôm nhi tử của mình, một là hài tử Mục vương hôm nay đủ trăm ngày, một là hồng nhân trước mắt thánh nhân.
Thân phận địa vị cộng thêm ngoại hình xuất chúng, còn có hai hài tử dung mạo xinh đẹp, rất khó để người khác không chú ý tới.
Ánh nắng buổi sáng ôn hòa rơi vào trên thân hai cha con, giống như một tầng hào quang có chút dịu dàng cũng có chút thánh khiết, thật giống như được trời cao ban phước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông Cảnh Vũ nhấp một ngụm trà, hướng phía viện tử nhìn lại, nhìn thấy màn này, sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền thoải mái cười một tiếng.
“ Phu nhân sao lại cười vậy? ”
Thanh âm rất êm ái truyền đến.
Ông Cảnh Vũ nghe được thanh âm này, quay đầu nhìn lại, liền thấy Tào Tố Cầm mặc một thân váy tím cùng màu với Mục vương từ hành lang bên kia đến gần, nụ cười trên mặt nhàn nhạt.
Sống ở Tào gia là bóng ma trong lòng của Tào Tố Cầm, nay gả cho Mục vương đã hơn một năm.
Lúc mới gặp nàng ta, khiếp đảm tự ti, không dám đối mặt cùng người khác. Nhưng bây giờ cũng đã đứng thẳng sống lưng, ngẩng đầu lên, tự ti nhu nhược trên mặt đã không thấy, càng là nhiều hơn mấy phần thong dong.
Mà chủ yếu nhất chính là, sau khi thay đổi, nhu hoà trong mắt