6.
Lúc chạng vạng, trong cung có thái y đến phủ.
Trong phủ lão phụ dẫn thái y đến Trử Ngọc Uyển, Minh Nguyệt đi vào trong bẩm báo.
Lúc vào trong phòng, trên mặt Minh Nguyệt lộ ra vẻ bối rối, giảm thấp âm thanh xuống ngồi bên giường chủ tử: “ Nương tử bây giờ phải làm sao, lão thái thái cho người mời thái y trong cung đến, hiện đang ở ngoài sân ”
Ông Cảnh Vũ vẫn bình tĩnh nói: “ Chớ có lo lắng, ta có biện pháp ứng phó, ngươi chỉ cần để người vào là được ”
Minh Nguyệt tuy lo lắng, nhưng vẫn đem màn giường buông xuống, xoay người mời thái y vào trong.
Thái y vào trong phòng, gối dùng để bắt mạch đặt ở đầu giường, hướng phía trong màn che nói: “ Nương tử, xin hãy đem tay đặt dưới gối ”
Một lát sau, một cách tay trắng nõn từ trong màn che lộ ra, đặt xuống dưới gối, âm thanh ôn hoà lễ độ: “ Làm phiền thái y ”
Thái y bắt mạch một lát, hỏi: “ Nương tử cảm thấy như thế nào? ”
Ông Cảnh Vũ đáp: “ Đêm qua đau bụng thấy máu cũng không có để ý, nhưng hôm nay bụng càng đau hơn, còn chóng mặt, đứng không được lâu liền ngất, ngủ cũng nửa ngày, bụng có chút đỡ đau hơn ”
Một bên Minh Nguyệt nhỏ giọng trả lời: “ Nương tử dạo này vì học quy củ, dẫn tới mất ăn mất ngủ ”
Thái y nghe được nguyên nhân là do mệt mỏi quá mức, tiếp tục hỏi: “ Những ngày gần đây nương tử ăn uống ngủ nghỉ cảm thấy như thế nào? ”
Minh Nguyệt đáp: “ Nương tử mỗi tối đều ôn lại bài học, thường hay đợi đến khi hầu gia về mới đi nghỉ, còn về ăn... Có lẽ do cả ngày đều nghĩ đến đem những quy củ kia học tốt, cho nên lúc ăn đều không có khẩu vị ”
Nghe vậy, thái y trong lòng cũng biết, thu tay lại đáp: “ Ta viết cho nương tử một đơn thuốc dưỡng thai, trước nghỉ ngơi mấy ngày thật tốt, sau đó ta lại đến bắt mạch cho nương tử ”
Ông Cảnh Vũ nói tạ ơn, để Minh Nguyệt dẫn thái y ra ngoài.
Chờ Hỉ Thước cùng tùy tùng đi ra, dẫn thái ý đến chỗ lão thái thái.
Ông Cảnh Vũ đem tay áo hạ xuống, nằm xuống thất thần nhìn màn che giường.
Gần như một ngày qua, nàng vẫn như cũ ở thời điểm tám năm trước.
Hồn phách nàng quay về tám năm trước. Tuy không biết tại sao lại về, nhưng đối với việc này, nàng vui nhiều hơn sợ.
Nàng đối với Tạ Quyết có oán, nhưng oán này cũng không có ý muốn hắn đi chết, hắn sống được tiếp cũng tốt.
Còn nữa, từ khi mất đi hài tử, ba năm liên tiếp nàng không có thai, đối với hài tử có hơi cố chấp. Lại thêm năm năm thủ tiết, cô đơn lẻ bóng, nhưng nếu có một đứa bé bầu bạn bên cạnh nàng, nàng cũng không đến mức không muốn sống tiếp ở hầu phủ.
Tóm lại, nàng muốn bảo vệ tốt đứa nhỏ này, không muốn bản thân giẫm lên vết xe đổ năm xưa.
Tinh thần căng thẳng nguyên một ngày, nghe thái y cùng đại phu nói đứa nhỏ an toàn, tinh thần mới chậm rãi hạ xuống.
*
Ngày thứ hai dùng đồ ăn sáng xong, Minh Nguyệt từ ngoài tiến vào: “ Nương tử, hai bà mụ đến đây, nói muốn bồi tội ”
Ông Cảnh Vũ cầm sách ngồi tại nhuyễn tháp, nghe Minh Nguyệt nói lời này, quay đầu nhìn qua song cửa hoa. Tuy mới sáng sớm, nhưng bây giờ là tháng tám nên nhiệt độ oi bức hơn so với bình thường.
Thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Minh Nguyệt: “ Để cho họ chờ, đợi đến khi mặt trời xuống núi, ta liền cho các nàng vào ”
Minh Nguyệt nghe vậy, sững sờ một chút.
“ Làm sao? ”. Ông Cảnh Vũ hỏi nàng.
Minh Nguyệt hoàn hồn, trả lời: “ Nô tỳ cho rằng nương tử sẽ không quá tính toán ”
Nương tử tính tình dịu dàng, rất ít cùng người khác so đo, cho nên có chút kinh ngạc.
Ông Cảnh Vũ hỏi nàng: “ Cảm thấy ta làm quá phận? ”
Minh Nguyệt lắc đầu liên tục: “ Nương tử một chút cũng không quá phận, có quá phận cũng là hai mụ kia. Lại nói, nương tử bây giờ lập uy, đỡ cho người trong phủ xem chúng ta là quả hồng mềm thích nắn thế nào thì nắn ”
Hôm nay nương tử giả bộ bất tỉnh, Minh Nguyệt cảm thấy Dương mụ đã nhìn ra.
Lúc đỡ nương tử về phòng. Nương tử dặn nàng lừa đại phu nói đêm qua thấy máu, còn chờ lão thái thái tụng kinh đi ra, đứng trước mặt Dương bà mụ cáo trạng.
Ban đầu Minh Nguyệt có chút khó hiểu, chờ tới lúc đại phu nói nương tử có thai, Minh Nguyệt liền hiểu vì sao nương tử nói phải đợi Dương bà mụ tố cáo trước rồi mới vạch trần khóc lóc kể khổ.
Đợi đến khi Dương bà mụ nói nương tử giả bộ bất tỉnh để hãm hại bà ta. Liền chạy vào khóc lóc kể rằng nương tử bị hại suýt sinh non, lão thái thái tuy có chút tình cảm với nô bộc bên cạnh mình, nhưng so với tằng tôn thì bên nào nặng bên nào nhẹ, vừa nhìn liền biết ngay.
Minh Nguyệt từ trong phòng đi ra, nhìn về phía hai bà mụ đang lo sợ ở trong viện.
Nghĩ đến nương tử hiểu được ở hầu phủ này, ác nhân muốn thoát tội là không thể, rốt cục cũng sẽ bị trừng phạt, đáy lòng liền thoải mái.
“ Nương tử đồng ý gặp mặt hai người các ngươi ”
Nghe vậy, hai bà mụ âm thầm thở nhẹ một hơi, nhưng lập tức lại nghe thấy Minh Nguyệt nói: “ Nhưng là đợi đến khi mặt trời lặn mới để các ngươi vào ”
Hai người không khỏi hít một ngụm khí lớn, Dương bà mụ nhìn mặt trời trên kia, kinh hãi: “ Tuổi của hai chúng ta cộng lại cũng đều hơn một trăm, phải đứng giữa thời tiết như này một ngày, đây không phải là muốn nửa cái mạng, nương tử không phải là muốn hai lão bà tử này đi chết sao! ”
Minh Nguyệt cười lạnh: “ Có mấy canh giờ mà các bà đã gấp, lúc nương tử học lễ nghi là đứng tận vài ngày, các bà so với nương tử tôn quý hơn? ”
Lập tức nghiêm mặt, lại nói: “ Các bà có thân phận gì, không còn nửa cái mạng thì sao? Nương tử trong bụng có tiểu chủ tử, nếu lúc đó xảy ra chuyện gì, chính là hai cái mạng tiện các bà đền cũng không có nổi ”
Hai bà mụ sao chịu nổi bị tiểu nha đầu mười sáu mười bảy tuổi trách mắng, trong lòng tuy lo lắng nhưng vẫn giận tím mặt, nghĩ tới lời lão thái thái nói, cuối cùng cũng không dám giận, liền âm thầm nghĩ đứng một lúc rồi giả vờ bất tỉnh, đợi đến ngày mai lại đến.
Minh Nguyệt hình như nhìn thấu tâm tư hai bà, lập tức nói: “ Đúng rồi, nếu các bà không đợi được đến lúc mặt trời xuống núi đã hôn mê bất tỉnh, đừng trách nương tử từ nay về sau không muốn nhìn thấy các bà ”
Hai bà tử thầm cắn răng, chỉ có thể nín nhịn đứng đến khi mặt trời lặn.
Ông Cảnh Vũ đứng ở phía trước cửa sổ nhìn hai bà tử, biểu tình trên mặt lãnh đạm, không có vui sướng gì.
Hai người này ỷ vào có lão thái thái chống lưng, càng ngày càng giày vò nàng, bây giờ bị thế này cũng không oan uổng.
Trong phủ hạ nhân đối với vị chủ mẫu là nàng có nhiều kinh thường, nàng từ Vân huyện đến đây nhận hết mọi xa lánh, sống đủ khổ.
Bây giờ cũng đến lúc để cho bọn họ chịu chút tội.
Nay liền mượn hai bà mụ này giết gà doạ khỉ một phen.
Thu hồi ánh mắt, xoay người trở lại trên giường xem sách.
Lão thái thái